“Góc trời đó, là nguồn an ủi của tôi”

Một vị tu rừng tìm cách sống trong một cái hang nhỏ và tối tăm, đêm ngày ăn chay, đền tội, hãm mình.
Ngày kia, một đoàn người, gồm những kẻ mộ mến tài đức của ngài, lên rừng đến thăm.
Thấy cách sống của vị tu rừng này, họ bỡ ngỡ hỏi:
- “Làm sao ngài có thể ở trong này một ngày mà thôi?”
- “Quý vị hãy vào, nhìn qua cái lỗ này, quý vị sẽ rõ.”
Họ vào và thấy: nơi tường hang rêu phủ, có một lỗ hổng, để lộ ra một góc trời.
Họ không hiểu. Vị tu rừng liền cắt nghĩa:
- “Góc trời đó, là nguồn an ủi của tôi. Những khi tôi buồn chán, tôi nhìn ra góc trời đó và kêu lên: “Ôi Thiên Đàng! Ôi Thiên Đàng!” Hai tiếng này làm cho linh hồn tôi được bằng an vui vẻ.”
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
SNTM Chúa nhật lễ Thánh Gia Thất -Năm A
Suy tư về bài thơ: Xuân ra đời
CCT: Thiên Chúa ở cùng chúng ta
Benedictus
Tình yêu trong bóng tối chiến tranh
Bình an dưới thế
Giáng Sinh không có Chúa!
Hang Đá Không Có Chúa
Đêm của mọi đêm
Tưởng niệm
Kinh nghiệm về lòng thương xót Chúa
Chúc Mừng Giáng Sinh 2025
Ta đặt niềm tin vào đâu?
LBT: Tháng Giêng -2026
Lễ Giáng Sinh- 5 phút Lời Chúa với Thiếu Nhi
Belem hồn tôi – có Chúa ở cùng