Chúa Nhật XXXII – TN – C
Hãy biến mình là Đền Thờ Chúa

Nhà thờ, như chúng ta được biết, “là nơi người tín hữu đến để thờ kính Chúa, dâng lễ, đọc kinh và tìm kiếm sự an ủi, bình an.”
Nhà thờ có từ khi nào? Thưa: “Nguồn gốc của nhà thờ Kitô giáo đầu tiên là một ngôi nhà bình thường ở Dura-Europos, được chuyển đổi để phục vụ việc thờ phụng trước năm 256 SCN. Khi Kitô giáo phát triển, các công trình nhà thờ độc lập bắt đầu được xây dựng. Những nhà thờ có trang trí công phu và kiến trúc lớn hơn xuất hiện sau thời Constantinus. Các nhà thờ ở Việt Nam thường tuân theo các phong cách châu Âu như Gothic, Roman, với tháp chuông và thánh giá trên đỉnh.” (nguồn: internet).
Trở về thời xa xưa, theo Kinh Thánh, sự thờ phượng Thiên Chúa của người xưa, rất giản dị. Người ta chỉ cần “dựng một bàn thờ để kính ĐỨC CHÚA”. Người ta chỉ cần “lấy một số trong các gia súc thanh sạch… các loại chim thanh sạch mà dâng làm lễ toàn thiêu trên bàn thờ” (x.St 8, 20).
Chính tổ phụ Ap-ra-ham cũng đã “dựng bàn thờ” để thực hiện việc “dâng I-xa-ác làm lễ tế toàn thiêu” (x.St 22, 1-9).
“Do Thái là dân du mục, họ ở trong các lều bằng vải, đi đến đâu họ luôn luôn mang theo Hòm Bia Giao Ước, đặt trong căn lều, gọi là ‘Trướng Tao Phùng’. Sự hiện diện của Khám Giao Ước là sự hiện diện của Thiên Chúa ở giữa dân. Khám Giao Ước là một cái hòm dùng để đặt bia đá khắc Mười Giới Răn mà Thiên Chúa đã ban cho dân tại núi Sinai.
Vào năm 1.000 TCN, khi vua Đavít lên làm vua cả hai miền Nam - Bắc. Vua cùng toàn dân đi rước Hòm Bia Thiên Chúa vào thành Giêrusalem. Dân chúng đi rước Hòm Bia với các loại nhạc cụ: đàn cầm, đàn sắt, não bạt, phèng la… Còn vua Đavít đi trước Hòm Bia mà nhảy múa, tung hô, ngợi khen Thiên Chúa”. (nguồn: internet).
Đó là những nghi thức phụng vụ thờ phượng Thiên Chúa thời vua David. Rồi, đến thời vua Salomon, một Đền Thờ để thờ phượng Thiên Chúa đã được xây dựng, được xây dựng “tại Giê-ru-sa-lem trên núi Mô-ri-gia, nơi ĐỨC CHÚA đã hiện ra với vua David”.
Khi Đền Thờ hoàn tất, ĐỨC CHÚA đã hiện ra và phán: “Ta đã chọn nơi này làm nhà dâng hy lễ cho Ta… Từ nay, Ta sẽ ghé mắt nhìn và lắng tai nghe lời cầu nguyện dâng lên ở đây, vì Ta đã chọn và thánh hóa nhà này, để muôn đời Danh Ta ngự tại đây, Ta sẽ để mắt nhìn và để lòng ưa thích nơi này mãi mãi”. (2Sb 7,12-16).
Xưa, lời ĐỨC CHÚA phán rõ ràng, như thế. Đáng tiếc thay, vào thời Đức Giê-su còn tại thế, Đền Thờ Giê-ru-sa-lem bị trần tục hóa. Điều đó khiến Đức Giê-su giận dữ và Ngài đã làm một cuộc “tẩy uế Đền Thờ”, trong một dịp hành hương tại đây nhân ngày lễ Vượt Qua.
Sự kiện này được ghi lại trong Tin Mừng thánh Gio-an. (Ga 2, 13-22).
**
Tin Mừng thánh Gio-an ghi lại, như sau: Hôm ấy, “Gần đến lễ Vượt Qua của người Do Thái, Đức Giêsu lên thành Giêrusalem”.
Đây không phải lần đầu tiên Đức Giêsu lên Đền Thờ dự lễ Vượt Qua. Hồi năm mười hai tuổi, Đức Giêsu cũng đã cùng với cha mẹ của Ngài “trẩy hội đền Giêrusalem mừng lễ Vượt Qua… như người ta thường làm trong ngày lễ” (Lc 2, 41-42).
Lần trẩy hội hồi đó, Đức Giê-su đã làm cho mọi người kinh ngạc “về trí thông minh và những lời đối đáp” của mình.
Còn lần này thì sao! Thưa, khi “… thấy trong Đền Thờ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang ngồi đổi tiền”, Đức Giê-su “liền lấy dây làm roi mà xua đuổi tất cả chiên cũng như bò, ra khỏi Đền Thờ… còn tiền của những người đổi bạc, Người đổ tung ra, và lật nhào bàn ghế của họ.” (Ga 2, 15).
Vâng, hôm đó, nhìn Đền Thờ, nơi được cho là Đức Chúa Trời ngự và đã được Người thánh hóa, lại đang bị tục hóa, Đức Giê-su giận-quá-đỗi, nên đã nói với những kẻ bán bồ câu, rằng: “Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán.”
Chứng kiến việc làm của Đức Giê-su, chuyện kể tiếp rằng: “Các môn đệ của Người nhớ lại lời đã chép trong Kinh Thánh: Vì nhiệt tâm lo việc nhà Chúa, mà tôi đây sẽ phải thiệt thân”.
Đúng là vậy. Hôm đó, người Do Thái đã đụng chạm đến “thân phận” của Đức Giê-su bằng một câu chất vấn, rằng “Ông lấy dấu lạ nào chứng tỏ cho chúng tôi thấy là ông có quyền làm như thế?”
Dấu lạ ư! Con người sẽ không bao giờ thỏa mãn với phép lạ. Thấy phép lạ này, họ sẽ đòi thêm phép lạ khác.
Hôm ấy Đức Giê-su không làm một dấu lạ nào. Bởi vì, Ngài đến thế gian không phải là để thoả nãm tính hiếu kỳ cho ai đó, nhưng là để thực hiện “ơn cứu độ chứa chan của Thiên Chúa” qua “cái chết và sự Phục Sinh” của Ngài.
Như một sự xác tín, hôm ấy, Đức Giê-su dõng dạc tuyên bố: “Các ông cứ phá hủy Đền Thờ này đi, nội ba ngày tôi sẽ xây dựng lại.” (x.Ga 2, 19).
Xây… xây lại Đền Thờ nội-ba-ngày! Đó là “dấu lạ”, nhưng ai mà tin nổi! Không một người nào tin. Và, những người Do Thái đã nhao nhao lên nói: “Đền Thờ này phải mất bốn mươi sáu năm mới xây xong, thế mà nội trong ba ngày ông xây lại được sao?”.
Chúng ta hôm nay, chắc hẳn cũng không thể tin lời công bố của Đức Giê-su, nếu thánh sử Gio-an không có lời giải thích, rằng: “Đền Thờ Đức Giê-su muốn nói ở đây là chính thân thể Người”. (x.Ga 2, 21). Thánh sử Gio-an không chỉ giải thích, mà ngài tông đồ còn cho chúng ta biết rằng: “Khi (Đức Giê-su) từ cõi chết trỗi dậy, các môn đệ nhớ lại Người đã nói điều đó, họ tin vào Kinh Thánh và lời Đức Giê-su đã nói.”
***
Đừng nghĩ rằng, việc làm của Đức Giê-su, mâu thuẫn với lời Đức Giê-su mời gọi: “Hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu…”
Có-lòng-hiền-hậu, sao hôm ấy Ngài lại “hung hăng” xua đuổi tất cả chiên cũng như bò ra khỏi Đền Thờ, cũng như lật nhào bàn ghế, của những người đổi bạc, vậy!
Đừng nóng! Chuyện là thế này. Luật Do-thái, những người trưởng thành (20 tuổi) đều phải đến Đền Thờ, đặc biệt trong lễ Vượt Qua.
Đến Đền Thờ thì phải “dâng một phần tài sản của mình lên Chúa.” Nhưng, có một vấn đề là: nhiều người từ phương xa đem theo tiền xứ mình (tiền Roma, chẳng hạn). Trên đồng tiền này có hình ảnh của những vị hoàng đế. Loại tiền đó không được chấp nhận trong việc dâng cúng cho Đền Thờ. Vì thế, người ta có một dịch vụ đổi tiền ngoại quốc ra tiền Do-thái, tại đó.
Một vấn đề khác, theo luật Mô-sê, những người lên Đền Thờ phải đem chiên, bồ câu, hay bò để dâng hiến. Có những người ở xa không tiện đem thú vật từ làng mình đến Đền Thờ, nên họ phải mua thú vật ngay tại Đền Thờ. Ðó là lý do tại sao lại có dịch vụ mua bán chiên bò.
Những việc buôn bán gia súc hay đổi tiền là những việc làm tốt. Thế nhưng, theo thời gian, việc làm tốt này bị lạm dụng.
Lạm dụng thứ nhất, đó là tệ nạn buôn bán cắt cổ trắng trợn. Một con chiên chỉ đáng giá một đồng, thế mà có đôi lúc bị nâng giá lên hàng chục đồng.
Lạm dụng thứ hai, theo luật, các thầy tế lễ phải chứng nhận những con thú vật dâng lên Chúa là không tì vết. Thế nhưng, vì chẳng có lợi lộc gì, nên “quý thầy” không hứng thú để chứng nhận những thú vật “đem từ nhà đến” là những con vật không tì vết.
Chỉ những con vật được mua trong Đền Thờ mới được bảo đảm là không bị rắc rối về vấn đề tì vết. Mà, những con vật được mua trong Đền Thờ, ai bán… nếu không là những người do các thầy tế lễ, cấp giấy phép kinh doanh!?
Cuối cùng, thoạt đầu, người ta buôn bán ở xa Đền Thờ. Rồi từ từ, các phiên chợ xích dần đến Đền Thờ. Ðến thời của Đức Giê-su, việc buôn bán này xảy ra ngay “trong Đền Thờ”.
Thì đây, thánh sử Gio-an chẳng phải là đã cho chúng ta biết: “Người thấy ‘trong Đền Thờ’ có những kẻ bán chiên, bò, bồ câu, và những người đang đổi tiền”, đó sao!
Thế nên, hôm ấy, Đức Giê-su đã có hành động “xua đuổi” cũng là điều dễ hiểu, phải không, thưa quý vị!
****
Ngôi Đền Thờ Giê-ru-sa-lem, thời Đức Giê-su tại thế, không còn nữa. Ngôi đền này “không còn tảng đá nào trên tảng đá nào.” Do vậy, Đức Giê-su không còn lên Đền Thờ Giêrusalem, nữa. Thay vào đó, Ngài đến từng ngôi nhà thờ, nơi chúng ta thờ kính Thiên Chúa.
Trong ngôi nhà thờ, Ngài quan sát… quan sát Cha chủ tế có dâng lễ với một tâm tình “thay cho cộng đoàn và kết hợp với Chúa Kitô trong vai trò Thượng Tế”, hay không!?
Trong ngôi nhà thờ, Ngài quan sát… quan sát chúng ta có đến nhà thờ với một tâm tình thờ kính Chúa, tìm kiếm sự an ủi, bình an, hay không!?
Nếu chúng ta có được một tâm tình như thế, Chúa Giê-su sẽ không bao giờ nói với chúng ta, như đã nói với những kẻ bán bồ câu, năm xưa: “Đừng biến nhà Cha tôi thành… gì… gì, đó!”
Làm thế nào để chúng ta có được tâm tình nêu trên? Thưa, chỉ cần chúng ta luôn nhớ đến lời thánh Phao-Lô, truyền dạy: “Anh em há chẳng biết mình là Đền Thờ của Thiên Chúa, và Thánh Thần Thiên Chúa ngự trong anh em sao?” (x.1Cor 3, 16).
Vâng, đã là một Kitô hữu có nghĩa là chúng ta trở nên “Đền Thờ của Thiên Chúa”. Chúng ta phải thận trọng gìn giữ ngôi Đền Thờ này.
Nếu không gìn giữ, thánh Phao-lô khuyến cáo: “…thì Thiên Chúa sẽ hủy diệt kẻ ấy. Vì Đền Thờ Thiên Chúa là nơi thánh, và Đền Thờ ấy chính là anh em.”
Để “gìn giữ” ngôi Đền Thờ này, chúng ta hãy-đem-tất-cả “những việc do tính xác thịt gây ra, (đại loại) là: dâm bôn, ô uế, phóng đãng, thờ quấy, phù phép, hận thù, bất hòa, ghen tuông, nóng giận, tranh chấp, chia rẽ, bè phái, ganh tỵ, say sưa, chè chén và những điều khác giống như vậy”, ra khỏi tâm hồn của chúng ta.
Đây là một việc làm khẩn thiết. Chúng ta phải thực hiện, vì “Làm sao đền thờ Thiên Chúa lại đi đôi với tà thần được”. Chúng ta sẽ thực hiện được, khi chúng ta “nhờ Thần Khí mà tiến bước” (1Cor 5, 25).
Chúng ta cùng nghe lại lời cảnh cáo của Đức Giê-su: “Đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán”. Vâng, tích cực hơn, chúng ta “Hãy biến mình là Đền Thờ Chúa.”
Petrus.tran
Những tin cũ hơn
CN 32 TN C – Lễ Cung Hiến Đền Thờ La-tê-ra-nô – 5 phút Lời Chúa
Hãy biến mình là Đền Thờ Chúa
Chủ đề Ngày Thế giới Truyền giáo 2026
Suy niệm Tin Mừng CN33TNC -Lễ CTTĐVN
Bài hát cộng đồng lễ Chúa Kitô Vua năm C
Lịch sử con người trong Ba ngôi Thiên Chúa
GP.BMT: Thánh lễ Truyền chức Phó tế -2025
Thanh tẩy Đền Thờ (Ga 2, 13-22)
Bế mạc Tuần Tĩnh tâm Linh mục -2025
Tiếp kiến chung 05/11/2025
Đền Thờ Nơi Chúa Hiện Diện
Giao điểm giữa Khoa học và đức tin
Sau cuộc chiến
Bài Suy niệm Cung Hiến Thánh Đường Latêranô
Thuộc về ngôi nhà của Chúa (Ga 2,13-22)
SNTM -Lễ Cung Hiến Thánh Đường Latêranô