11 Tháng Mười Hai
Tiếng Khóc của Sa Mạc

Một mẩu chuyện của người Phi Châu kể lại rằng: một người Ả Rập sống ở sa mạc có thói quen nằm sát xuống đất, úp tai trên cát từng giờ lâu. Có người hỏi tại sao làm thế, anh ta giải thích như sau: “Tôi nghe sa mạc khóc vì nó rất muốn được làm một ngôi vườn xinh tươi”.
Sa mạc mong mỏi được trở thành ngôi vườn, cũng thế tâm hồn con người luôn hướng về điều thiện. Khoảng cách giữa sa mạc và ngôi vườn xinh tươi đó là nước non, điều kiện thời tiết và nhất là công lao của con người. Không có sự chăm sóc của con người, sa mạc vẫn tiếp tục là bãi cát khô cằn. Cõi lòng con người sẽ mãi mãi là một sa mạc cằn cỗi nếu nó không được vun xới và tưới bằng cố gắng, phấn đấu, hy sinh và tình yêu. Phải tốn biết bao là kiên nhẫn, biết bao chống đỡ, biết bao nghị lực, biết bao mồ hôi... để biến sa mạc của tâm hồn thành một khu vườn tươi tốt... Sa mạc tâm hồn của chúng ta sẽ khóc mãi nếu chúng ta không ra tay cày xới và vun trồng mỗi ngày.
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Canh Thức Giáng Sinh: “Ta đã yêu con.”
Canh Thức Giáng Sinh: Gặp gỡ Chúa
Gương Chúa Giêsu
Gia phả Chúa Giêsu
Thiên Chúa ở cùng chúng ta (Mt 1,18-24)
Nếp cũ khó bỏ
Bài thơ của nước
Bài suy niệm Chúa Nhật IV Mùa Vọng -Năm A
Sám hối trở về
Gio-an – Dấu chỉ của Mùa Vọng
Chúa Giêsu, thật là Đấng đã đến
Tĩnh tâm Mùa Vọng -2025