Giáo xứ Vinh Đức: Chầu Lượt Trong Thinh Lặng
Người ta kể lại một câu chuyện: Toàn bộ sư đoàn lính Mỹ trong doanh trại Robert đang chuẩn bị một cuộc diễn binh đón chào ông bộ trưởng Quốc Phòng. Nào các cỗ xe tăng chuyển hành ầm ầm, nào các khẩu trọng pháo được kéo đến, rồi tiếng giày lính nện lên mặt đường nhựa của đoàn quân đi nhịp nhàng theo khúc nhạc quân hành hùng tráng…
Cả một khu vực và vùng trời vang động rộn rã, thế mà một đàn chiên vẫn thản nhiên từ từ tiến bước từ thảm cỏ này đến cánh đồng kia, nhích dần đến gần con đường người ta đang duyệt binh… Bộ chỉ huy phát hiện ra đàn chiên liền phái đến một tiểu đội quân cảnh để lùa đàn chiên tránh đi hướng khác. Họ mở còi hụ, la hét om sòm lên, nhưng đàn chiên vẫn nhởn nhơ gặm cỏ. Rồi cả một trung đội vệ binh được tăng cường. Cũng hò hét, hụ còi inh ỏi, nhưng đành chịu, đàn chiên vẫn bình thản thưởng thức món cỏ xanh thiên nhiên hào phóng, mỗi lúc một tiến gần doanh trại hơn.
Đúng lúc ấy, đoàn xe mô-tô dẫn đầu đoàn xe hơi của phái đoàn bộ trưởng đã vào đến cổng trại. Làm sao bây giờ? Không ai được quyền dùng đá để ném, dùng gậy để đánh đuổi đàn chiên, bởi như thế là chọc giận Hội Bảo Vệ Súc Vật và báo chí khắp nơi.
Toàn bộ đạo quân trang bị hùng hậu như vậy đành phải thúc thủ trước đối thủ quá ư hiền lành này hay sao? Bỗng, chiếc xe Jeep của thiếu tướng chỉ huy trưởng trại Robert phóng đến, và từ trên xe, Linh Mục Tuyên Úy Michael nhảy xuống, chạy đến nói nhỏ vào tai vị sĩ quan vệ binh. Sau đó, cả trung đội tập hợp ngay, đứng vào vị thế nghiêm. Và thinh lặng bao trùm lên tất cả đạo quân trong phút chốc!
Chính vào lúc hoàn toàn thinh lặng này, người ta mới nghe thấy có tiếng sáo của người mục đồng mãi từ trên một ngọn đồi gần đấy vọng xuống. Thế là cả đàn chiên tức khắc ngoan ngoãn quay gót, cùng nhau lũ lượt chạy lên mỏm đồi giữa những tiếng thở phào nhẹ nhõm của quan quân trong đoàn vệ binh…
19g00 ngày 27/3, có lẽ là ngày đáng nhớ của Giáo xứ Vinh Đức. Thông thường, trong tuần Đại phúc, việc đến Nhà Thờ tham dự các giờ phụng vụ mang đến cho mọi người niềm vui. Mọi người gặp nhau, huyên thuyên với đủ chuyện trên trời dưới đất, đồng thời được tĩnh huấn bởi các cha giảng phòng. Năm nay, mặc dầu có khoảng hơn hai ngàn giáo dân về tham dự Thánh lễ, nhưng bầu khí như chùng xuống. Hình như mọi việc được đẩy lên cao trào khi ai đó dùng cụm từ “Thánh lễ cuối cùng”. Mọi người đều mang khẩu trang và không ai trò chuyện với ai. Tôi có cảm giác như đang là chiều thứ Sáu Tuần Thánh, Chúa vừa chịu đóng đinh.
Thánh lễ tối 27.3.2020
ĐTC Phanxicô tại quảng trường Thánh Phêrô
Sự vắng lặng tăng thêm khi 0g00 hôm ấy, mọi gia đình trong đêm tĩnh mịch chờ đón phép lành Urbi et Orbi của Đức Giáo hoàng, và hình ảnh Đức Giáo Hoàng Phanxicô với những bước chân khập khiễng tại quảng trường Thánh Phêrô như một điểm nhấn cho sự hoang vắng ấy.
Năm nay, trong cơn đại dịch Covid-19, và tuân thủ theo thư mục vụ của Đức Giám mục Giáo phận, mọi người không thể đến Nhà thờ một lúc đông người, nên Nhà thờ Giáo xứ Vinh Đức yên ắng đến lạ thường. Bầu khí nặng nề bao trùm lên Giáo xứ, khung cảnh vắng lặng như đe dọa mọi người về một đại nạn sắp xảy đến…
Nhà thờ vẫn mở cửa. Lác đác vài giáo hữu đến để Chầu Thánh thể, khẩu trang che kín mặt. Tôi ngồi ở một góc Nhà thờ, lòng trống vắng và không biết phải cầu nguyện như thế nào. Chợt nhận ra từ trước đến nay, mọi giờ cầu nguyện đều có người phụ trách và giúp đỡ mình, riết rồi ỷ lại, giống như đứa trẻ được nuông chiều nay bị ném ra giữa chợ đời, không biết bươn chải để kiếm sống.
Đàn chiên nhờ sự tĩnh lặng mà nghe được tiếng sáo của người mục tử.
Chúng ta, trong tĩnh lặng, nhận ra rằng mọi sự đều do Chúa sắp đặt.
Không phải ngẫu nhiên mà Cha Quản xứ đã chọn chủ đề “BÍ TÍCH THÁNH THỂ, SUỐI NGUỒN ỦI AN”. Càng không phải ngẫu nhiên mà lời Chúa ngày hôm nay thuật lại đám tang của Lazarô với lời trấn an của Chúa Giêsu: “Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa dược tôn vinh” (Ga 11,4).
Và rồi tôi liên tưởng tới bài hát “Sound of silence” của Paul Simon, đồng thời nghe văng vẳng bên tai lời hát của ca đoàn Hiền mẫu Giáo xứ trong “Thánh lễ cuối cùng” ấy:
“Một mình con với Chúa trong nơi thanh vắng, nghe lời yêu thương vỗ về từ thập giá trên đồi cao thuở xưa. Một mình con với Chúa, tim con bối rối khi đời con vắng Ngài là từng bước chân đi lạc lối về đâu?
…… Khi con bơ vơ con tìm đến Chúa, khi con hoang mang con tìm bình an. Và Chúa vẫn thương con hoài, Ngài dẫn bước con trong đời. Tình yêu ôi quá tuyệt vời, một mình con với Chúa thôi.”
Cơn đại dịch đẩy mọi người xa nhau ra, nhưng lại kéo chúng ta gần đến Chúa.
HÌNH ẢNH
Anh Sơn
Hình ảnh Thánh lễ tối 27.3.2020