Tưởng niệm

Thứ hai - 22/12/2025 05:11 | Tác giả bài viết: L.m Giuse Hoàng Kim Toan |   13
Tưởng niệm
 

Tưởng niệm

 


Magnìicat

không phải là đứng ngoài nhìn lại chuyện đã qua,
mà là để lịch sử cứu độ
đi vào đời tôi,
chạm đến những vùng còn khép kín
và những nỗi đau chưa gọi thành tên.

Mỗi người chúng ta
đều mang trong lòng một câu chuyện.
Có những mong chờ không được đáp lại,
những ước mơ bị trì hoãn,
những lời cầu nguyện dường như rơi vào thinh lặng.
Có những lúc,bị ta đứng giữa đám đông
mà thấy mình đơn độc như bà Anna năm xưa,
bị hiểu lầm, bị đánh giá,
bị coi thường trong chính nỗi đau của mình.

Nhưng chính nơi đó,
Thiên Chúa đang lắng nghe.
Không phải lúc ta nói to,
mà lúc ta mấp máy đôi môi trong thinh lặng.
Không phải khi ta mạnh mẽ,
mà khi ta dám thú nhận:
con bất lực, con đau khổ, con cần Ngài.

Tưởng niệm là trở về với những giây phút ấy.
Không phải để khơi lại vết thương,
nhưng để nhận ra: Thiên Chúa đã ở đó.
Có thể ta chưa thấy,
nhưng Người đã nhìn thấy.

Đức Maria cũng đã đi con đường ấy.
Mẹ không đọc lịch sử cứu độ
như một chuỗi biến cố xa xưa,
nhưng như một lời đang được nói với chính mình.
Khi Mẹ thưa: Tớ nữ phận hèn Chúa,
Mẹ đang đặt đời mình
trong cùng một dòng chảy
với những con người bé mọn mọi thời.

Và có lẽ, chúng ta cũng cần học lại cách cầu nguyện ấy.
Không phải bắt đầu bằng điều ta làm được,
mà bằng điều ta thiếu.
Không phải bằng công trạng,
mà bằng sự thật của đời mình.

Tưởng niệm là nhìn lại đời ta
và dám nói: Chúa đã làm cho tôi những điều trọng đại,
không phải vì mọi sự đều suôn sẻ,
nhưng vì giữa những đổ vỡ,
Chúa vẫn không bỏ đi.

Có những cuộc Xuất Hành rất riêng.
Không có Biển Đỏ rẽ đôi trước mắt,
nhưng có những ràng buộc âm thầm,
những sợ hãi kéo dài, những tội lỗi khó dứt.
Tưởng niệm là nhận ra:
Chúa đã dẫn tôi ra khỏi điều gì,
và hôm nay, Người vẫn đang dẫn tôi đi.

Trong mục vụ, 

tưởng niệm giúp ta không tuyệt vọng trước con người.
Bởi ta biết: Thiên Chúa làm việc trong những tiến trình chậm chạp.
Người kiên nhẫn với con người,
như đã kiên nhẫn với tôi.

Vì thế,
khi đồng hành với người khác,
ta không chỉ trao giáo huấn,
mà trao lại một kinh nghiệm:
Tôi đã được Chúa xót thương.
Không phải bằng lời lẽ lớn lao,
nhưng bằng sự hiện diện biết lắng nghe.

Tiếng Xin Vâng của Đức Maria
mở ra con đường cho Thiên Chúa bước vào trần gian.
Tiếng Xin Vâng của chúng ta hôm nay
có thể nhỏ bé hơn, run rẩy hơn,
nhưng vẫn có chỗ trong lịch sử cứu độ.

Xin Vâng
là khi ta để Chúa chạm vào điều ta còn sợ.
Là khi ta tin rằng
lời hứa của Người đang được thực hiện,
dù chưa thấy trọn vẹn.

Tưởng niệm,
cuối cùng, là để hôm nay
trở thành nơi Thiên Chúa hành động.
Không phải bằng những điều ngoạn mục,
mà bằng lòng trung tín mỗi ngày.

Và trong thinh lặng của đời thường,
ta có thể thưa lên,
như Mẹ Maria đã thưa,
như bao người bé mọn đã thưa trước ta:

“Xin cứ làm cho con
như Lời Chúa nói.”

Joshkimt

 Tags: Magnìicat

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây