Lời Chúa THỨ HAI TUẦN 18 THƯỜNG NIÊN

Thứ sáu - 02/08/2024 18:52 |   156
Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. Ai nấy đều ăn và được no nê. (Mt 14,13-21)

05/08/2024
thứ hai tuần 18 thường niên

Cung hiến thánh đường Đức Maria

t2 t18 TN

Mt 14,13-21


để chúa cùng hành động
Người cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. Ai nấy đều ăn và được no nê. (Mt 14,13-21)

Suy niệm: Trước đám đông choáng ngợp, các tông đồ đã ‘thả tay’ và đẩy trách nhiệm giải quyết cơn đói về phía dân chúng. Các ông nhận ra khả năng giới hạn của mình: “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá!” Đối với các môn đệ, giải tán đám đông là hướng giải quyết ‘hợp lý’ nhất. Các ông đã quên rằng Chúa đang có mặt ở đó, mà với Ngài, “mọi sự đều có thể được” (Mc 10,27). Chỉ với số vốn ít ỏi của các ông, Chúa Giê-su đã cho dân chúng ăn no nê mà vẫn còn thu được “mười hai giỏ đầy những mẩu bánh còn dư lại”. Cùng hành động với Chúa, phép lạ lớn lao đã được thực hiện.

Mời Bạn: Con người hôm nay vẫn phải đối mặt với nhưng cơn đói: đói lương thực, đói hòa bình, đói tình thương và đói khát Thiên Chúa nữa. Chúa vẫn yêu cầu chúng ta “chính anh em hãy cho họ ăn”, hãy giải quyết cơn đói của nhân loại. Nhưng không phải một mình, theo cách của con người, mà hãy để Chúa cùng hành động với mình, và theo cách của Chúa, vì “không có Thầy anh em không thể làm gì được” (Ga 15,5).

Sống Lời Chúa: Hãy ý thức trước khi bắt đầu làm việc gì trong ngày, đọc kinh Sáng soi hoặc cầu nguyện xin Chúa cùng làm với bạn.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, con ý thức bản thân con đầy những thiếu sót, giới hạn khi nhìn đến nhiệm vụ lớn lao mà bổn phận một người môn đệ phải làm, phải sống. Xin Chúa cho con đừng bao giờ buông xuôi, đừng bao giờ hành động một mình theo kiểu con người mà luôn để Chúa cùng hành động với con. Amen.

Ngày 5: Lạy Chúa! Khi gặp gỡ người khác, chúng con không hiện diện với tư cách đơn thuần là một con người, mà là sự hiện diện của Chúa. Sự hiện diện giữa hai bên trở thành mục đích chính của cuộc giao tiếp. Khoảng không gian đầy tràn ý thức giữa hai bên, sẽ trở thành quan trọng hơn những gì chúng con nói ra, quan trọng hơn vật chất, hơn những gì chúng con suy tư. Tương quan giữa chúng con trở nên rất quan trọng như thế, bởi vì, chúng con là hình ảnh của Chúa. Xin liên kết chúng con nên một trong Chúa. Amen.
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB

BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
thứ hai tuần 18 thường niên

Ca nhập lễ

Ôi Thiên Chúa, xin Chúa vui lòng giải thoát tôi, Lạy Chúa, xin Ngài hãy mau mau giúp đỡ tôi. Chúa là Đấng giúp đỡ và giải thoát tôi; Ôi lạy Chúa, xin Ngài chớ nên chậm trễ.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Chúa, chúng con tự hào vì được Chúa dựng nên và hướng dẫn; xin Chúa hằng dủ thương nâng đỡ chúng con, cùng ban ơn đổi mới và gìn giữ mọi loài Chúa dựng nên cho chúng con được hưởng nhờ. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: (Năm I) Ds 11, 4b-15

“Một mình tôi không mang nổi dân này”.

Trích sách Dân Số.

Trong những ngày ấy, con cái Israel nói rằng: “Ai sẽ cho chúng tôi thịt ăn? Chúng tôi nhớ lại hồi còn ở Ai-cập, cá thì được ăn không, rồi có dưa chuột, dưa gang, rau cải, hành tỏi. Giờ thì chúng tôi suy nhược, thiếu hết mọi thứ: quay đi ngó lại chỉ thấy manna”.

Manna hình giống hạt ngò, sắc giống hạt châu. Dân chúng đi rảo quanh mà hốt, rồi cho vào cối mà xay hoặc lấy chày mà giã; sau cùng, bỏ vào nồi nấu thành bánh. Mùi vị nó như bánh chiên dầu. Cứ thường đêm, khi sương sa xuống trại thì manna cũng rơi xuống.

Môsê nghe dân chúng than khóc, nhà nào cũng đứng ở cửa lều. Chúa bừng bừng nổi giận. Môsê rất đỗi bực mình. Ông thưa cùng Chúa rằng: “Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? Sao con không được nghĩa với Chúa? Sao Chúa bắt con phải mang cả dân này? Con đâu có cưu mang cả đám dân này, con đâu có sinh ra nó, mà Chúa bảo con: “Hãy ẵm nó vào lòng, như vú nuôi ẵm trẻ thơ, hãy mang nó vào đất Ta đã thề hứa ban cho tổ tiên nó?” Con biết tìm đâu ra thịt để cho cả đám dân này? Họ kêu khóc với con rằng: “Hãy cho chúng tôi ăn thịt”. Một mình con không mang nổi dân này vì là gánh nặng nề đối với con. Nếu Chúa muốn xử với con như thế, thì xin giết con đi, và cho con được nghĩa với Chúa, kẻo con phải khốn cực dường này”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 80, 12-13. 14-15. 16-17

Ðáp: Hãy reo mừng Thiên Chúa là Ðấng phù trợ chúng ta

Xướng: Dân tộc của Ta chẳng có nghe Ta; Israel đã không vâng lời Ta răn bảo. Bởi thế nên Ta để mặc cho chúng cứng lòng, để chúng sinh hoạt tuỳ theo sở thích. 

Xướng: Phải chi dân tộc của Ta biết nghe lời Ta, Israel biết theo đường lối của Ta mà ăn ở, thì lập tức Ta sẽ triệt hạ kẻ thù của chúng, và để đập tan quân địch của chúng, Ta sẽ trở tay. 

Xướng: Quân thù của chúng sẽ phải xưng tụng chúng, và vận mạng của chúng sẽ bền vững muôn đời. Ta sẽ lấy tinh hoa lúa mì nuôi dưỡng chúng, và cho chúng ăn no mật từ hốc đá chảy ra.

Bài Ðọc I: (Năm II) Gr 28, 1-17

“Hỡi Hanania, Chúa không hề sai anh, anh đã làm cho dân tin tưởng sự giả dối”.

Trích sách Tiên tri Giêrêmia.

Năm ấy, vào đầu triều đại Sêđêcia, vua Giuđa, tháng năm, năm thứ tư, có tiên tri Hanania, con của Azur, quê ở Gabaon, nói với Giêrêmia trong Ðền thờ Chúa, trước mặt các tư tế và toàn dân rằng: “Chúa các đạo binh, Thiên Chúa Israel phán thế này: “Ta đã bỏ ách của vua Babylon. Còn hai năm nữa thì tất cả những đồ dùng trong Ðền thờ Chúa, mà Nabucôđônosor, vua Babylon, đã đoạt đem qua Babylon, Ta sẽ đem về nơi này. Giêcônia, con Gioakim, vua Giuđa, cùng tất cả những người Giuđa bị lưu đày đi Babylon, Ta cũng sẽ đem về nơi này: vì Ta bỏ ách vua Babylon. Chúa phán như thế”.

Bấy giờ tiên tri Giêrêmia trả lời tiên tri Hanania trước mặt các tư tế và toàn dân đang đứng trong Ðền thờ Chúa. Tiên tri Giêrêmia nói: “Ðược, Chúa cứ làm như vậy. Chúa cứ thực hiện những lời anh đã nói tiên tri. Ngài cứ đem các đồ dùng trong Ðền thờ Chúa và mọi người lưu đày từ Babylon về nơi này. Nhưng anh hãy nghe lời tôi nói cho anh và toàn dân nghe: Các tiên tri trước anh và tôi, đã nói tiên tri từ lâu, cho nhiều xứ và vương quốc vĩ đại biết có chiến tranh, cơ cực và đói khát. Nhưng tiên tri nào nói tiên tri cho biết có hoà bình, khi ứng nghiệm lời mình nói, thì mới được nhận là tiên tri thật Chúa sai đến”.

Bấy giờ tiên tri Hanania giật cái ách nơi cổ của tiên tri Giêrêmia mà bẻ đi. Rồi Hanania nói trước mặt toàn dân rằng: “Chúa phán thế này: Hai năm nữa, Ta sẽ bẻ ách của Nabucôđô-nosor, vua Babylon, nơi cổ mọi dân tộc như thế đó”. Và tiên tri Giêrêmia bỏ đi. Nhưng sau khi tiên tri Hanania giật cái ách nơi cổ tiên tri Giêrêmia mà bẻ đi, thì có lời Thiên Chúa phán cùng Giêrêmia rằng: “Hãy đi nói với Hanania rằng: Chúa phán thế này: “Ngươi đã bẻ ách gỗ, thì Ta sẽ lấy ách sắt thay vào”. Vì Chúa các đạo binh, Thiên Chúa Israel phán: “Ta đã đặt ách sắt vào cổ mọi dân tộc này, để chúng làm tôi Nabucô-đônosor, vua Babylon. Chúng sẽ làm tôi vua ấy, và cả đến thú vật ngoài đồng, Ta cũng nạp cho vua ấy”.

Tiên tri Giêrêmia liền nói với tiên tri Hanania rằng: “Hỡi Hanania, hãy nghe đây: Chúa không hề sai anh. Anh đã làm cho dân này tin tưởng sự giả dối. Vì vậy, Chúa phán thế này: ‘Ðây Ta sẽ cất ngươi khỏi mặt đất: năm nay ngươi sẽ chết, vì ngươi đã nói chống lại Chúa’ “. Và tiên tri Hanania đã chết trong tháng bảy năm ấy.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 118, 29. 43. 79. 80. 95. 102

Ðáp: Lạy Chúa, xin dạy bảo con những thánh chỉ của Chúa (c. 68b).

Xướng: Xin đưa con xa cách con đường gian dối, và rộng tay ban luật pháp của Ngài cho con.

Xướng: Xin Chúa đừng rút lời chân lý khỏi miệng con, vì con trông cậy vào sắc dụ của Ngài.

Xướng: Tâm hồn chúng như mỡ đặc, vô cảm giác; phần con biết sướng vui do luật pháp của Ngài.

Xướng: Nguyện cho lòng con trọn vẹn hướng về thánh chỉ, để con không bị xấu hổ thẹn thùng.

Xướng: Những tên ác nhân đợi chờ để thủ tiêu con, nhưng con vẫn quan tâm đến lời Ngài nghiêm huấn.

Xướng: Con không bước trật đường thánh dụ của Ngài, bởi vì chính Ngài dạy bảo con.

Alleluia: Mt 4, 4b

Alleluia, alleluia! – Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra. – Alleluia.

Phúc Âm: Mt 14, 13-21

Mọi người đều ăn no”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ và chữa những người bệnh tật trong họ.

Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: “Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn”.

Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn”. Các ông thưa lại rằng: “Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá”. Người bảo các ông rằng: “Hãy đem lại cho Thầy”.

Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.

Ðó là lời Chúa.

(Trong năm A, khi bài Tin Mừng trên được đọc trong lễ Chúa Nhật 18, thì bài Tin Mừng sau đây sẽ được đọc trong thánh lễ hôm nay).

Phúc Âm: Mt 14, 22-36

“Xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Ðến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió.

Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: “Ma kìa” và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ”. Phêrô thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”. Chúa phán: “Hãy đến”. Phêrô xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu con”. Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: “Người hèn tin, tại sao lại nghi ngờ?” Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên Chúa!”

Khi đã sang qua biển hồ, các ngài lên bộ và ghé vào Ghênêsarét. Nhận ra Ngài, dân địa phương liền loan tin đi khắp cả vùng xung quanh, và người ta đem đến cho Ngài hết mọi kẻ ốm đau. Họ nài xin Ngài cho họ rờ đến tua áo choàng của Ngài thôi, và ai đã rờ đến thì đều được chữa lành.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, xin thánh hóa và chấp nhận của lễ này là biểu hiện lễ tế thiêng liêng của Giáo Hội; xin Chúa cũng thương tình biến đổi chúng con thành của lễ muôn đời đẹp lòng Chúa. Chúng con cầu xin…

Ca hiệp lễ

Lạy Chúa, xin ban cho chúng tôi bánh bởi trời, có đủ mọi mùi thơm ngon và mọi hương vị ngọt ngào.

Hoặc đọc:

Chúa phán: Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta sẽ không hề đói, ai tin vào Ta sẽ không hề khát bao giờ.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, chúa không ngừng ban ơn phù trợ và lấy bánh bởi trời bồi dưỡng chúng con; xin tiếp tục chở che nâng đỡ để chúng con xứng đáng hưởng nhờ ơn cứu chuộc muôn đời. Chúng con cầu xin…

Suy niệm

CHÚA DƯỠNG NUÔI DÂN CHÚA (Mt 14, 13-21)
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ

Đứng trước cảnh dân Do Thái mệt mỏi chán trường trên hành trình thoát khỏi ách nô lệ Ai- cập. Hồi tưởng lại củ hành củ tỏi, mớ cải mở dưa. Mơ về thân nô lệ. Mô-sê thưa cùng Chúa: “Sao Chúa làm khổ tôi tớ Chúa? … Con đâu có sinh ra nó, mà Chúa bảo con: “Hãy ẵm nó vào lòng” (Ds 11,11-12 ). Ông thoái thác trách nhiệm đến nỗi kêu cầu Chúa: “xin giết con đi” (Ds 11,15).

Một cảnh tương tự xảy ra thời Chúa Giê-su. Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ liền bảo các môn đệ: “Các con hãy cho họ ăn” (Mt 14,16). Các ông thưa: “Đây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi: xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn” (Mt 14,15).

Chúa là Mục Tử Nhân Lành đầy lòng từ bi và thương xót, luôn ước muốn dưỡng nuôi dân Chúa. Đám đông không chạnh lòng thương Chúa, nhưng Chúa chạnh lòng thương họ. Thời Cựu Ước, Chúa đã lấy manna nuôi sống dân Chúa. Thời Tân Ước Người đã mời gọi các môn đệ cộng tác với Người vào công trình cứu chuộc và yêu thương. Ngày nay Người vẫn tiếp tục mời gọi chúng ta.

Đối diện với nhu cầu của biết bao người anh em nghèo đói, thiếu thốn chung quanh ta và rộng lớn hơn là trên thế giới, chúng ta có thể nói: không thể nào đương đầu với những tình trạng như vậy, và thế là sự co cụm, thiếu tình liên đới, nhất là tuyệt vọng bắt đầu xâm chiếm tâm hồn chúng ta. Một lần nữa sứ điệp Lời Chúa nói với chúng ta rằng: “Các con hãy cho họ ăn” (Mt 14, 16).

Chúa muốn loại bỏ sự vô trách nhiệm, phủi tay nơi con người. Ước gì mỗi người chúng ta hãy cố gắng thực hành lời Chúa dạy, cùng nhau xây dựng một xã hội văn minh tình thương như lòng Chúa mong ước. Amen.

 

PHÉP LẠ HÓA BÁNH RA NHIỀU (Mt 14,13-21)
Lm. Giuse Đinh Lập Liễm

1. Tìm hiểu Tin Mừng, chúng ta thấy Đức Giê-su có mọi đức tính  đáng ca tụng: khiêm nhường, công bình, can đảm, tế nhị… nhưng nổi bật nhất là lòng thương xót. Đức Giê-su đến trần gian để thực hiện chương trình cứu rỗi. Tình thương của Người được thể hiện bằng cách giảng dạy và cứu con người khỏi bệnh hoạn tật nguyền, cũng như ban bánh nuôi sống họ.

Còn chúng ta, đối với anh em chung quanh, ta có thái độ nào? Yêu thương giúp đỡ hay lãnh đạm dửng dưng? Cách đối xứ  của ta đối với tha nhân sẽ là bằng chứng cho thấy chúng ta có phải là Kitô hữu đích thực hay chỉ là giả hiệu.

2. Dân chúng say mê nghe Chúa giảng, quên ăn quên uống, nhưng dù sao dạ dầy của họ cũng phải nổi loạn khi không được cung cấp thức ăn thức uống cho nó. Bóng chiều đang xuống dần mà dân còn đang ở nơi hoang vắng xa làng mạc thành thị, họ ra về, đường còn xa sợ có người đói lả dọc đường. Chúa Giê-su muốn các môn đệ cho họ ăn. Nhưng trong hoang địa này lấy đâu ra lương thực cho ngần ấy người ăn. Ở đây chỉ có thằng nhỏ có 5 chiếc bánh và 2 con cá. Bằng ấy thực phẩm thì nhằm nhò gì với một biển ngươi như vậy! Nhưng Chúa Giê-su cứ bảo họ ngồi xuống thảm cỏ để cho Người làm việc. Thánh Mát-thêu kể: “Người cầm lấy 5 chiếc bánh và 2 con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho các môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu được 12 giỏ đầy”.

3. Đọc Tin Mừng chúng ta thấy rất nhiều lần Chúa Giê-su “chạnh lòng thương khi gần gũi dân chúng của Người”. Mặc dầu họ không phải là bà con, bạn hữu hay những người quen biết, nhưng thấy họ thì cảm xúc đầu tiên của Người là thương, và vì thương nên Người chữa bệnh, giảng dạy và cho họ ăn. Xem như mọi người  đều là đối tượng cho tình thương của Chúa.

Tại sao Chúa lại yêu thương đến thế?

Khi muốn làm cho người ta hiểu tại sao Chúa lại yêu con người như thế, thì các nhà tư tưởng của Ai cập xưa đã viết nên một câu chuyện thật đẹp như sau: Thiên Chúa xuống tận bờ sông Ni-lô, lấy tay nhào bùn và đắp nên hình người. Nhưng thật không may cho Chúa là khi Người thọc tay vào đất thì đúng vào một cái hang của một con cua. Tay của Người bị cua kẹp chảy máu ra. Các thiên thần sợ quá muốn băng bó cho Chúa nhưng Người không cho mà nói: “Cứ để vậy! Cứ để cho máu của Ta hòa với máu của con người để cho con người biết Ta yêu nó như thế nào”. Thiên Chúa yêu con người là vì Thiên Chúa tìm thấy sự sống của chính mình trong con người (Mỗi ngày một tin vui).

4. Chúa Giê-su ra lệnh cho các Tông đồ: Họ không cần phải đi đâu cả, chính các con hãy liệu cho họ ăn”. Chúa không để cho các Tông đồ phải tự sức mình mà lo, Ngài chỉ cần các ông cộng tác và đóng góp những gì có thể, dù chỉ là một phần nhỏ so với nhu cầu bao la. Chỉ với 5 chiếc bánh và 2 con cá, Chúa đã thực hiện phép lạ nuôi sống 5000 đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.

5. Thánh Au-gút-ti-nô viết: “Khi tạo dựng con người, Thiên Chúa không cần con người, nhưng để cứu độ con người, Thiên Chúa cần con người cộng tác”.

Trong sứ điệp Lời Chúa hôm nay, Chúa Giê-su đòi hỏi các môn đệ cộng tác với Người trong việc phục vụ tha nhân khi nói: Chính anh em cho họ ăn”. Với quyền năng vô biên, Chúa Giê-su có thể tự mình làm phép lạ nuôi sống mọi người chứ không cần sự giúp đỡ của các môn đệ. Tuy nhiên, Chúa Giê-su vẫn mời gọi các ông cộng tác, để từ đó, Người dọn ra một bữa ăn no nê cho dân chúng.

Lời Chúa Giê-su nói với các môn đệ ngày xưa: Chính anh em hãy cho họ ăn” cũng chính là lời Người mời gọi chúng ta  dấn thân phục vụ trong thế giới ngày nay. Tôi có gì để cho tha nhân? Thưa, đó là tất cả những gì tôi đang có: sức khỏe, tài năng, những ơn Chúa ban… Chúa muốn tôi sử dụng những hồng ân đó để phục vụ và chăm sóc mọi người.

6. Truyện: Lời cầu xin của người đàn bà.

Truyện kể một người đàn bà nghèo về vật chất, nhưng lại giàu về lòng tin. Người chủ căn phòng, nơi bà thuê là một người đàn ông giàu có, nhưng keo kiệt và vô đạo, ông thường đem lòng tin của người đàn bà làm trò cười, đùa giỡn.

Một hôm, người đàn bà cầu nguyện lớn tiếng với Chúa rằng hiện trong nhà không còn lấy một hột gạo. Để cho người đàn bà một bài học về sự mê tín dị đoan, kẻ vô đạo liền lấy một ổ bánh mì, rón rén đặt trước cửa người đàn bà bấm chuông rồi chạy vội về phòng mình.

Người đàn bà mở cửa phòng lấy ổ bánh mì, trở lại phòng và cầu nguyện tạ ơn: “Lạy Chúa, con cám ơn Chúa vì con biết rằng lúc nào Chúa cũng nhận lời con cầu xin”.

Người đàn ông rất tâm đắc khi nghe một lời cầu nguyện như thế. Ông bèn đến gõ cửa phòng người đàn bà và nói vọng vào: “Hỡi người đàn bà ngu xuẩn kia, bà tưởng rằng Thiên Chúa đã nhận lời cầu xin của bà ư? Chính tôi là người đã mang ổ bánh đặt trước cửa phòng bà đó”.

Làm như thể không để ý đến lời nói của ông ta, người đàn bà nghèo lại tiếp tục cầu nguyện: “Lạy Chúa, chúc tụng Chúa, vì Chúa luôn trợ giúp con trong lúc túng ngặt; Chúa dùng ngay cả một tên quỷ để đáp lại lời cầu xin của con”.

ĂN BÁNH LỜI CHÚA
(THỨ HAI TUẦN 18 TN NĂM CHẴN)
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB

Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Hai Tuần 18 Thường Niên, năm Chẵn này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúng ta tự hào vì được Chúa dựng nên và hướng dẫn, xin Chúa hằng rủ thương nâng đỡ chúng ta, cùng ban ơn đổi mới và giữ gìn mọi loài Chúa dựng nên cho chúng ta được nhờ.

Chúa đã dựng nên chúng ta và hướng dẫn chúng ta, ấy thế mà, chúng ta thường hay bỏ quên đường lối, huấn lệnh của Chúa, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, ngôn sứ Amốt cho thấy: Dân Chúa sẽ bị hạch tội cách gắt gao. Đã ký giao ước với Thiên Chúa thì phải sống tinh tuyền, thánh thiện, nhưng khi từ chối nghe lời Thiên Chúa, thì Dân Chúa đã để cho sự bất tín bất trung nở rộ trong xã hội của mình. Thái độ cực kỳ vô ơn đó, dẫn đến một hình phạt nghiêm khắc hơn nữa. Chính Ta đã đem các ngươi lên khỏi đất Aicập, dẫn các ngươi đi trong sa mạc bốn mươi năm trường. Ta đã nói: Đây là dân tâm hồn lầm lạc. Chúng nào biết đến đường lối của Ta! Xưa Ta đã từng cho xuất hiện những ngôn sứ từ hàng con cái các ngươi. Thế mà, các ngươi đã ra lệnh cho các ngôn sứ: “Các ông không được nói tiên tri!”

Chúa đã dựng nên chúng ta và hướng dẫn chúng ta, tiệm tiến theo dòng lịch sử cứu độ, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thư được coi là của thánh Banaba cho thấy: Thiên Chúa đã bãi bỏ hy lễ của luật cũ, để khi không còn ách bó buộc đó nữa, thì Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta lập ra luật mới, dựa trên một hiến lễ không do tay người phàm… Lề Luật đã thành người quản giáo dẫn chúng ta tới Đức Kitô để chúng ta được nên công chính nhờ đức tin. Trước khi đức tin đến, chúng ta bị Lề Luật giam giữ, cho tới khi đức tin được mặc khải, nhưng khi đức tin đến, thì chúng ta không còn ở dưới quyền giám hộ nữa.

Chúa đã dựng nên chúng ta và hướng dẫn chúng ta, vì thế, chúng ta phải hằng để tâm suy gẫm đường lối, thánh chỉ của Chúa, chứ không nghe theo các ngôn sứ giả để tìm kiếm những thỏa mãn tâm lý nhất thời, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, Đức Chúa phán qua miệng ngôn sứ Giêrêmia rằng: Này, Ta sẽ bứng ngươi ra khỏi mặt đất: Ngay năm nay, ngươi sẽ phải chết vì ngươi đã hô hào nổi loạn chống Đức Chúa. Ngôn sứ Khanangia đã chết vào tháng bảy năm ấy. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 118, vịnh gia đã kêu xin: Lạy Chúa, thánh chỉ Ngài, xin dạy cho con. Xin giúp con tránh đường xảo trá và thương ban cho con luật pháp Ngài. Xin đừng cất khỏi miệng con lời chân lý, vì quyết định của Ngài, con vẫn cậy trông.

Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. Chúng ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, mà còn, sống nhờ Lời Chúa, nhờ đường lối, những huấn lệnh của Chúa. Đoàn tàu sẽ an toàn, sẽ được sống khi hai bánh của đoàn tàu cứ “trung thành” lăn trên hai thanh sắt của đường ray, chệch khỏi đường ray, đoàn tàu sẽ gặp nguy hiểm, sẽ phải chết. Lề Luật giữ cho Dân Chúa bước đi trên đường ngay nẻo chính; Tin vào Đức Kitô và bước theo Đấng là đường là sự thật và là sự sống, thì chúng ta sẽ được sống muôn đời. Tin vào Đức Kitô là bắt chước để trở nên giống như Người: Đức Kitô ăn gì, làm gì, thì chúng ta cũng hãy ăn và làm như Người: Lương thực của Đức Giêsu là thi hành ý muốn của Chúa Cha, và việc làm của Người là làm theo thánh ý Chúa Cha. Chúng ta tự hào vì được Chúa dựng nên và hướng dẫn, và Chúa hằng rủ thương nâng đỡ chúng ta, cùng ban ơn đổi mới và giữ gìn mọi loài Chúa dựng nên, để cho chúng ta được hưởng nhờ, ước gì chúng ta hằng luôn biết đặt hết niềm tin tưởng nơi Chúa, luôn mau mắn thực thi thánh ý Người. Ước gì được như thế!

ĐIỀU TUYỆT VỜI RỒI CŨNG XẢY RA
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai nấy đều ăn và được no nê!”.

“Thật là khờ khạo khi bạn muốn chinh phục thế giới! Thật là khôn ngoan khi bạn muốn chinh phục ‘cái tôi!’. Cuộc sống của bạn không đo bằng những gì giành được, nhưng đo bằng những gì bạn đã vượt qua! Và điều tuyệt vời rồi cũng xảy ra!” - Morrison.

Kính thưa Anh Chị em,

“Cuộc sống được đo bằng những gì bạn đã vượt qua!”. Ý tưởng của Morrison được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay khi Matthêu mở đầu Tin Mừng bằng ‘cái chết của Gioan’ và kết thúc nó với việc hơn ‘5.000 người được no nê’. Qua đó, Chúa Giêsu đã chinh phục ‘cái tôi’, ‘vượt qua chính mình’; và ‘điều tuyệt vời rồi cũng xảy ra!’.

Sau khi nghe tin Gioan - người anh họ - chết, Chúa Giêsu xuống thuyền, tìm một nơi hoang vắng. Rõ ràng, Ngài muốn ở một mình! Vậy mà, dân chúng không để Ngài yên. Họ biết Ngài đi đâu và phải đợi Ngài ở đâu! “Ra khỏi thuyền, trông thấy một đoàn người đông đảo, Ngài chạnh lòng thương”; và - ‘điều tuyệt vời rồi cũng xảy ra!’ - “Ngài chữa những người bệnh tật trong họ”. Bằng cách ấy, những ‘rắc rối riêng’ của Ngài đã phải xếp qua một bên, nhường chỗ cho những nhu cầu lớn hơn của người khác.

Câu chuyện tiếp tục khi chiều xuống, các môn đệ đến thưa Ngài, “Xin Thầy cho dân chúng về!”. Không, “Chính anh em hãy cho họ ăn!”. Làm sao họ có thể nuôi ngần ấy người khi chỉ có vỏn vẹn năm chiếc bánh và hai con cá? Họ nghĩ, đây là chuyện ngụ ngôn! Họ đã quá tập trung vào việc sẽ làm được ‘ít như thế nào’; họ không nghĩ với cái ‘ít như thế nào’ họ có, Chúa sẽ làm như thế nào! Điều gì đã xảy ra trong đầu họ khi Chúa Giêsu bảo mọi người ngồi thành từng nhóm? Họ đã nói gì trong khoảnh khắc đó? Không ai biết. Tuy nhiên, điều chúng ta biết, là họ đã vâng lời! Họ không phàn nàn điều đó là vô nghĩa. Chỉ với hành động vâng lời, ‘điều tuyệt vời rồi cũng xảy ra’, họ không mất gì cả!

Quả thế, điều không thể đối với con người vẫn có thể đối với Thiên Chúa! Các môn đệ, dẫu bất lực, vẫn là những ‘chiếc giỏ’ mang bánh cá đã hoá nhiều cho dân. Thiên Chúa cũng sẽ làm những điều không tưởng trong chúng ta nếu mỗi người cho phép Ngài sử dụng ‘cái ít ỏi’ của mình; và quan trọng hơn, ‘vâng lời’ Ngài! Trước bao thách thức của công cuộc Tân Phúc Âm hoá, nếu bạn sẵn sàng đem ‘cái ít ỏi’ và những hạn chế của mình cho Chúa Giêsu, luôn vâng lời Ngài, Ngài sẽ làm những điều không tưởng.

Kính thưa Anh Chị em,

“Ai nấy đều ăn và được no nê!”. Chúa Giêsu muốn có những kết quả tương tự nơi bạn và tôi. Nếu cái chết của Gioan mở đầu cho câu chuyện hơn ‘5.000 người’ được no nê, thì cái chết của Ngài sẽ mở đầu cho câu chuyện hơn ‘năm châu’ được nghe biết Tin Mừng. Bạn và tôi cũng hãy làm như vậy tuỳ theo đấng bậc và hoàn cảnh của mình. Tuy nhiên, đôi khi có vẻ như sự cố gắng của chúng ta không mang lại kết quả như mong đợi. Chuyện gì thế? Hãy cứ can đảm, cứ cho đi những gì bạn có dù nó ‘ít như thế nào’. Đừng sợ, bạn sẽ không mất gì cả, vì nếu bạn cho đi, Ngài sẽ nhân lên gấp bội. Hãy loại bỏ những ‘khiêm tốn giả tạo’ khi cảm thấy không đủ; cứ tin tưởng vào Chúa, vào tình yêu, vào sức mạnh của phục vụ, của lòng thương xót. Và phép lạ rồi cũng xảy ra!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chùn bước. Cho con biết tặng trao ‘cái ít ỏi’, vâng lời và tín thác vào Chúa; phần còn lại, Chúa lo. Và ‘điều tuyệt vời rồi cũng xảy ra!’”, Amen.

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây