Lời Chúa THỨ NĂM TUẦN 33 THƯỜNG NIÊN

Thứ hai - 18/11/2024 18:22 |   38
“Ai thi hành ý muốn của Cha tôi, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.” (Mt 12,46-50)

21/11/2024
Thứ năm tuần 33 THƯỜNG NIÊN

Đức Mẹ dâng mình trong đền thờ

Mẹ dâng mình

Mt 12,46-50


biết làm theo lời chúa
“Ai thi hành ý muốn của Cha tôi, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.” (Mt 12,46-50)

Suy niệm: Là người thân của người nổi tiếng là một vinh dự. Với ta, được là người thân của Chúa là vinh dự còn lớn lao hơn; nhưng điều kiện để trở thành người thân ấy – làm theo ý Chúa – thì ta chưa sẵn lòng chấp nhận. Điều này khác xa với Đức Mẹ, đấng được xưng tụng có phúc vì là mẹ Chúa Giê-su hai lần. Một lần là mẹ theo nghĩa thể lý, mang thai, sinh ra con mình. Lần khác như Chúa Giê-su nói trong Tin Mừng hôm nay, trở thành người nhà, mẹ của Ngài, do hơn ai hết, Mẹ đã hoàn toàn vâng phục, thực thi thánh ý Chúa trong đời mình. Tiếng Fiat (Xin vâng) không chỉ được thốt ra trong ngày Truyền tin, nhưng còn được lặp lại mọi ngày trong đời Mẹ, ngay thời ấu thơ khi dâng mình cho Chúa trong Đền thờ, và cách đặc biệt dưới chân thập giá.

Mời Bạn: Dâng mình cho Chúa để thuộc trọn về Ngài, đó là cơ hội tốt nhất để toàn tâm toàn ý thực hiện thánh ý Chúa, là cung cách sống hiếu thảo với Chúa của Mẹ Ma-ri-a. Mời bạn chiêm ngắm mẫu gương của Mẹ, để rồi noi theo mẫu gương này. Chúa muốn bạn làm gì để sống hiếu thảo với Chúa Cha, đồng hình đồng dạng với Chúa Giê-su hơn?

Sống Lời Chúa: Nhân ngày lễ hôm nay, tôi cầu nguyện cho những người sống đời thánh hiến, cũng như cho mọi người sẵn lòng vâng theo ý Chúa, trở thành người thân của Ngài.

Cầu nguyện: Lạy Chúa, cảm tạ Chúa cho con trở thành người thân của Ngài. Xin thánh hóa ước muốn, trí khôn, trí hiểu của con, để con thực thi thánh ý Chúa theo gương Mẹ Ma-ri-a. Nhờ vậy, con có thể thật sự là người nhà của Chúa. Amen.

Ngày 21 tháng 11: Lạy Chúa! Chúng con trở nên thánh thiện là hoàn toàn do bởi Chúa. Điều này được diễn tả rõ ràng trong Lời Chúa đến nỗi không thể nào bị chất vấn. Chân lý này phải tác động đến cách sống của chúng con, bởi vì, nó tuôn chảy từ cốt lõi của Tin Mừng và đòi buộc chúng con không chỉ chấp nhận nó trong trí năng, mà còn phải biến nó thành một nguồn vui lan tỏa. Chúng con chỉ có thể mừng quà tặng nhưng không này, khi chúng con nhận ra những khả năng tự nhiên của mình đều là ân ban của Chúa. Điều này thật không dễ trong một thế giới vốn nghĩ rằng mọi sự đều do tự nó, và do sáng kiến của nó. Amen.
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB

 


BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Thứ năm tuần 33 THƯỜNG NIÊN

Ca nhập lễ

Chúa phán: Ta nghĩ đến bình an, chớ không nghĩ đến gian khổ; các người kêu cầu Ta, và Ta nhậm lời các ngươi, Ta dẫn dắt các ngươi từ mọi nơi các người bị nô lệ trở về.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Thiên Chúa là nguồn phát sinh mọi điều thiện hảo, được phụng sự Chúa quả là một hạnh phúc tuyệt vời: xin cho chúng con tìm được niềm vui khi hết dạ trung thành với Chúa. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: (Năm I) 1 Mcb 2, 15-29

“Chúng tôi tuân theo lề luật cha ông chúng tôi”.

Trích sách Ma-ca-bê quyển thứ nhất.

Trong những ngày ấy, vua An-ti-ô-cô sai người đến cưỡng bách các người trốn ẩn tại thành Mô-đin cúng tế dâng hương và chối bỏ lề luật Thiên Chúa. Có nhiều người trong dân Israel tuân lệnh đến với họ, nhưng ông Mát-tít-gia và các con ông cương quyết không chịu theo. Các người vua An-ti-ô-cô sai đến, lên tiếng nói với Mát-tít-gia rằng: “Ông là thủ lãnh có tiếng tăm và có uy tín trong thành này và có nhiều con cái và anh em. Vậy ông hãy tiến lên trước tiên và thi hành lệnh nhà vua, như hết thảy mọi dân tộc, như các người chi tộc Giu-đa và những người còn ở lại Giê-ru-sa-lem đã thi hành rồi, ông và các con ông sẽ là bạn hữu của nhà vua, sẽ được nhà vua ban cho vàng bạc và ân huệ khác”. Mát-tít-gia trả lời và nói lớn tiếng rằng: “Cho dầu mọi dân tộc đều tuân lệnh vua An-ti-ô-cô, mọi người đều chối bỏ lề luật của cha ông mà vâng lệnh nhà vua, phần tôi và con cái cùng anh em tôi, chúng tôi vẫn tuân theo lề luật cha ông chúng tôi. Xin Thiên Chúa thương đừng để chúng tôi chối bỏ lề luật và giới răn Chúa. Chúng tôi sẽ không nghe theo lệnh vua An-ti-ô-cô, cũng chẳng cúng tế mà lỗi phạm lệnh truyền của lề luật chúng tôi, kẻo chúng tôi đi theo con đường khác”.

Ông vừa dứt lời thì có một người Do-thái tiến ra cúng thần trước mặt mọi người, trên bàn thờ ở thành Mô-đin, theo chiếu chỉ của nhà vua. Thấy vậy, Mát-tít-gia đau lòng xót dạ, ông nổi giận vì yêu mến lề luật, ông xông tới giết ngay người ấy trên bàn thờ. Ông cũng giết luôn người vua An-ti-ô-cô sai đến để cưỡng bách người ta cúng tế; ông lật đổ cả bàn thờ. Lòng nhiệt thành của ông đối với lề luật cũng giống như lòng nhiệt thành của Pi-khát đã đối xử với Dim-ri con ông Xa-lu.

Ðoạn Mát-tít-gia kêu lớn tiếng khắp trong thành phố rằng: “Ai nhiệt thành với lề luật, tuân giữ lời Giao ước, hãy ra khỏi thành theo tôi!” Ông và con cái ông trốn lên núi, bỏ lại trong thành mọi tài sản họ có. Bấy giờ một số người còn nhiệt tâm với sự công chính và lề luật, cũng trốn vào hoang địa.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 49, 1-2. 5-6. 14-15

Ðáp: Ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa cứu độ.

Xướng: Chúa là Thiên Chúa đã lên tiếng kêu gọi địa cầu, từ chỗ mặt trời mọc lên tới nơi lặn xuống. Từ Sion đầy mỹ lệ, Thiên Chúa hiển linh huy hoàng.

Xướng: Hãy tập họp cho Ta các tín đồ đã ký lời giao ước của Ta cùng hy sinh lễ. Và trời cao sẽ loan truyền sự công chính của Người, và chính Thiên Chúa Người là thẩm phán.

Xướng: Hãy hiến dâng Thiên Chúa lời khen ngợi, và làm trọn điều khấn hứa cùng Ðấng Tối Cao. Ngươi hãy kêu cầu Ta trong ngày khốn khó, Ta sẽ giải thoát ngươi và ngươi sẽ kính trọng Ta.

Bài Ðọc I: (Năm II) Kh 5, 1-10

“Chiên con đã bị sát tế và đã lấy máu mình mà cứu chuộc chúng tôi thuộc mọi nước”.

Trích sách Khải Huyền của Thánh Gio-an Tông đồ.

Tôi là Gio-an, tôi đã thấy nơi tay hữu Ðấng ngự trên ngai một cuốn sách viết cả trong lẫn ngoài, có ấn niêm phong. Và tôi thấy một thiên thần hùng dũng lớn tiếng tuyên bố rằng: “Ai xứng đáng mở sách và tháo ấn?” Nhưng cả trên trời, dưới đất và trong lòng đất không ai có thể mở và đọc sách ấy. Tôi khóc lớn tiếng vì chẳng có ai xứng đáng mở và đọc sách ấy. Rồi một trong các trưởng lão nói với tôi rằng: “Thôi đừng khóc nữa, này đây sư tử của chi tộc Giu-đa, dòng dõi của Ða-vít đã toàn thắng, chính Người sẽ mở sách và tháo bảy ấn niêm phong”.

Tôi đây cũng trông thấy khoảng giữa ngai và bốn con vật cùng các trưởng lão, có một Chiên Con đang đứng như đã bị sát tế, có bảy sừng và bảy mắt: tức là bảy thần linh của Thiên Chúa được sai đi khắp địa cầu. Chiên Con tiến đến lấy cuốn sách nơi tay hữu Ðấng ngự trên ngai. Khi Chiên Con vừa cầm sách, thì bốn con vật phủ phục trước Chiên Con, cả hai mươi bốn trưởng lão cũng làm như thế, mỗi người mang đàn huyền cầm và chén vàng đầy hương thơm, tức là lời cầu nguyện của các thánh. Họ hát một bài ca mới rằng:

“Lạy Ngài, Ngài đáng lãnh sách và tháo ấn, vì Ngài đã chịu chết và đã lấy máu Ngài mà cứu chuộc chúng con thuộc mọi chi tộc, mọi ngôn ngữ, mọi dân và mọi nước, về cho Thiên Chúa. Ngài đã làm chúng con trở thành vương quốc và tư tế cho Thiên Chúa; và chúng con sẽ được cai trị địa cầu”.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 149, 1-2. 3-4. 5-6a và 9b

Ðáp: Ngài đã làm cho chúng tôi trở thành vương quốc và tư tế cho Thiên Chúa (Kh 5, 10).

Xướng: Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới; hãy vang lên lời khen ngợi trong công hội các tín đồ. Ít-ra-en hãy mừng vui vì Ðấng tạo tác bản thân; con cái Si-on hãy hân hoan vì vua của họ. 

Xướng: Họ hãy hoà nhạc để ngợi khen Người; hãy hát mừng Người với cây đàn cầm, với trống con: bởi vì Chúa yêu thương dân Người, và ban cho kẻ khiêm nhường chiến thắng vẻ vang. 

Xướng: Các tín đồ hãy mừng rỡ trong vinh quang, hãy hoan hỉ trong những nơi khu phố. Miệng họ hãy reo lên lời hoan hô Thiên Chúa. Ðó là vinh quang cho mọi tín đồ của Chúa. 

Alleluia: x. Cv 16, 14b

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin hãy mở lòng chúng con, để chúng con nghe lời Con Chúa. – Alleluia.

Phúc Âm: Lc 19, 41-44

“Chớ chi ngươi hiểu biết sứ điệp mang hoà bình lại cho ngươi”.

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Lu-ca.

Khi ấy, Chúa Giê-su đến gần Giê-ru-sa-lem, trông thấy thành thì Người khóc thương thành ấy mà rằng: “Chớ chi hôm nay ngươi hiểu biết sứ điệp mang hoà bình lại cho ngươi! Nhưng giờ đây, sứ điệp ấy bị che khuất khỏi mắt ngươi. Vì sẽ đến ngày quân thù đắp lũy bao vây ngươi, xiết chặt ngươi tứ bề. Chúng sẽ tàn phá ngươi bình địa, ngươi cùng con cái ở trong thành. Chúng sẽ không để lại hòn đá nào trên hòn đá nào, vì ngươi đã không nhận biết giờ ngươi được thăm viếng”.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, chúng con thành kính dâng lên Chúa lễ vật này, xin vui lòng chấp nhận, và giúp chúng con trung thành phụng sự Chúa, để mai ngày đạt tới phúc trường sinh. Chúng con cầu xin…

Ca hiệp lễ

Việc tôi kết hợp với Thiên Chúa, và việc tôi đặt niềm cậy trông vào Chúa là Thiên Chúa, thì tốt đẹp biết bao.

Hoặc đọc:

Chúa phán: Thầy bảo thật các con: Tất cả những gì các con cầu xin, hãy tin rằng các con sẽ được, thì các con sẽ được những điều đó.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, chúng con vừa cử hành lễ tế tạ ơn để tưởng nhớ Ðức Kitô Con Chúa, như lời Người truyền dạy, và chúng con đã được rước Mình và Máu Thánh Người; cúi xin Chúa nhận lời chúng con khẩn nguyện và ban cho chúng con được thêm lòng yêu mến. Chúng con cầu xin…

Suy niệm

NHẬN RA THỜI GIỜ CHÚA VIẾNG THĂM
Lm. Gioan Trần Văn Viện

Chúa Giê-su khóc thương thành Giê-ru-sa-lem. Chúa khóc vì dân chúng trong thành không đón nhận Người, Đấng là Con Thiên Chúa đang hiện diện giữa họ. Chúa khóc vì sự phản bội, vì sự tệ bạc mà dân Ít-ra-en đã dành cho Chúa, bằng chứng là họ đã đóng đanh Người trên thập giá. Dân thành Giê-ru-sa-lem, đã không nhận ra thời giờ Con Chúa viếng thăm. Họ đã không nhận biết Người là ánh sáng đã đến và đang ở giữa thế gian (x. Ga 1,9-10). Đối với họ, Người chỉ là con bác thợ mộc tầm thường, chứ không phải là Đấng Mê-si-a cần phải đến.

Chúa Giê-su đã khóc thương cho thành Giê-ru-sa-lem và ngày hôm nay Chúa vẫn tiếp tục khóc thương cho mỗi người chúng ta. Mặc dù Chúa đã về trời vinh quang, nhưng Người vẫn còn hiện diện cách đặc biệt giữa nhân loại. Qua nhiều cách thức khác nhau, Chúa vẫn đi ngang qua cuộc đời của mỗi chúng ta và chúng ta đã nhận ra sự viếng thăm của Người? Thánh Au-gút-ti-nô, trong một bài giảng đã nói một cách mạnh mẽ rằng: “Tôi sợ Chúa khi Ngài đi qua”. Không phải thánh nhân sợ hãi vì Chúa đang đến gần và gần gũi với ngài, nhưng ngài sợ vì không nhận ra sự hiện diện đó.

Thưa anh chị em, trong những ngày cuối cùng của năm phụng vụ, ước gì lời của Chúa Giê-su trong bài Phúc âm làm chúng ta thức tỉnh và thay đổi con người của mình. Thức tỉnh để biết ngày giờ Chúa đến, để nhận ra tiếng gõ cửa của Chúa khi Ngài muốn bước vào trong ngôi nhà tâm hồn của chúng ta. Và khi canh thức như vậy, mỗi chúng ta sẽ luôn cố gắng biến đổi con người của mình, từ hành động đến suy nghĩ, nhằm giúp chúng ta sẵn sàng nghe tiếng Chúa và khám phá ra hiện diện của Người trong cuộc đời.

 

ĐỨC GIÊ-SU THƯƠNG TIẾC THÀNH GIÊ-RU-SA-LEM (Lc 19,41-44)
Lm. Giuse Đinh Lập Liễm

1. Cuộc hành trình đi Giê-ru-sa-lem được kết thúc bằng một cuộc khải hoàn long trọng tiến vào thành. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy thành Giê-ru-sa-lem, Chúa thấy trước thành này sẽ bị tàn phá, cũng là báo trước cuộc phán xét trong ngày cánh chung, nên Chúa thốt lên những lời than tiếc cho thành Giê-ru-sa-lem. Họ có lỗi bởi vì Thiên Chúa luôn yêu thương dân Người, nhưng họ đã từ chối tình thương của Thiên Chúa, từ chối ơn cứu độ và sự bình an Người mang đến cho họ. Và vì không đón nhận nên họ phải đau khổ.

2. Trên đường tiến về Giê-ru-sa-lem, vừa thấy thành, Đức Giê-su đã khóc thương nó, vì thấy trước viễn cảnh sụp đổ bình địa của thành, vì dân thành đã không tin vào Người. Đức Giê-su đã khóc, vì dường như bất lực trước sự cứng lòng của dân Do thái thành Giê-ru-sa-lem. Người làm được mọi sự, nhưng đối với sự cứng lòng của người Do thái, Người không thể làm gì trước tự do của họ. Có thể nói, Thiên Chúa dường như bất lực trước sự tự do mà Người đã ban cho con người. Người Do-thái là dân Chúa chọn nên họ đáng hưởng nhiều đặc ân, nhưng thực tế họ không được gì. Bởi Chúa đã giáng sinh nơi quê hương họ để cứu chuộc họ, nhưng họ đã không đón nhận.

3. Dưới cái nhìn của các tiên tri, số phận của thành Giê-ru-sa-lem gắn liền với niềm tin và lòng trung thành đối với Thiên Chúa. Sự trung thành của thành thánh luôn đem lại thịnh vượng và an bình. Trái lại, tai họa luôn là hình phạt cho sự phản bội. Ngay từ xa xưa, tiên tri Giê-rê-mi-a đã loan báo về sự sụp đổ của thành thánh vào năm -587. Trong Tin Mừng, dường như Đức Giê-su cũng muốn lấy lại ngôn ngữ của Giê-rê-mi-a để loan báo về sự sụp đổ của thành thánh vào năm 70. Tiếp theo những biến cố này là một loại tang thương xảy đến cho dân Do thái mà cao điểm là cuộc sát tế 6 triệu người Do thái do Đức quốc xã trong đệ nhị thế chiến.

Như vậy, dưới cái nhìn của Lu-ca, sự sụp đổ của Giê-ru-sa-lem và bao tai họa xảy đến cho dân Do-thái đều là hậu quả của sự khước từ hồng ân của Thiên Chúa (R.Veritas).

4. Đức Giê-su đã khóc vì đau buồn trước viễn cảnh thành Giê-ru-sa-lem sẽ bị tàn phá bình địa, “không còn hòn đá nào trên hòn đá nào”. Đền thờ là nơi Ngài thường đến hành hương từng năm, nơi đầy ắp kỷ niệm thời thơ ấu, nhà của Cha Ngài, nơi linh thiêng của cả dân tộc. Vậy mà Đền thờ ấy sẽ phải bị tàn phá; Quả thật, năm 70, nhân cuộc nổi dậy của người Do-thái, tướng Ti-tô đã tàn phá bình địa thành đô, và cho cày một luống dài giữa Đền thờ, để cho thấy từ nay nơi đây đã trở thành hoang phế. Cùng với Đền thờ là biết bao người dân, trong đó có cả những trẻ thơ vô tội, bị tàn sát dưới lưỡi gươm của lính Rô-ma. Thế mà giờ đây, Đức Giê-su đến đem bình an cho dân thành; Ngài là Thiên Chúa đến thăm dân Ngài. Vậy mà, tiếc thay, dân thành đã dửng dưng, không đón nhận (5 phút Lời Chúa).

5. Để nói lên thiện chí hòa bình giữa Ac-hen-ti-na và Chi-lê, Ac-hen-ti-na đã đem khí giới, đúc tượng Đức Giê-su. Bức tượng được đưa lên dẫy núi Andes là nơi đã xảy ra cuộc xung đột giữa hai quốc gia. Dưới bệ tượng có dòng chữ: “Chính Người là sự bình an của chúng ta. Người đã làm cho đôi bên nên một”.

Lời Chúa hôm nay cho thấy Đức Giê-su khóc thương Giê-ru-sa-lem, bởi thành đã không nhận ra Chúa là nguồn bình an. Đức Giê-su khóc thương thành, Người cũng khóc thương những người Do thái đương thời. Họ không nhận ra Thiên Chúa đang biểu lộ tình thương giữa họ.

Trong cuộc sống, nhiều lúc chúng ta chạy theo những thứ bình an giả tạo, mà quên tìm kiếm bình an đích thực; chúng ta chối bỏ Thiên Chúa và đặt của cải, danh vọng, địa vị làm mục đích cuộc đời. Khi ấy, chúng ta cảm thấy bất an và mệt mỏi. Ngược lại, lúc chúng ta tìm kiếm Thiên Chúa và bước đi trong ánh sáng của Người, chúng ta mới có bình an đích thực.

6. Điều xảy ra cho thành Giê-ru-sa-lem cũng có thể xảy ra cho mọi người thuộc mọi thời đại. Mỗi người chúng ta đều có giây phút Chúa đến viếng thăm, đó là giây phút hồng phúc mang đến ơn lành, ơn cứu rỗi và sự bình an. “Ước chi hôm nay, nơi hiểu biết sứ điệp mang hòa bình lại cho ngươi”. Nhưng Chúa không bắt buộc tự do của mỗi người, sự tự do mà Ngài đã trao ban cho con người một lần vĩnh viễn không bao giờ muốn lấy lại. Dù biết rằng con người vẫn có thể lạm dụng sự tự do đó mà chống lại Ngài (Mỗi ngày một tin vui).

7. Truyện: Kiên tâm chịu đựng.

Khi đi tuần tra tại một thành phố nọ có một vị thẩm phán lúc nào cũng bị một luật sư kiêu căng gây phiền toái bằng cách đưa ra một số nhận xét mang tính cách chế giễu.

Sau đó, trong bữa ăn tối, có vài người hỏi vị thẩm phán tại sao ông không dùng quyền lực của mình để chỉ trích viên luật sư này.

Vị thẩm phán liền bỏ dao nĩa xuống, chống cùi chỏ lên bàn và kể câu chuyện của mình:

– Tại thành phố của chúng ta, có một bà góa sống chung với một con chó, cứ mỗi khi mặt trăng tỏa sáng, thì con chó lại đi ra ngoài và sủa liên tục suốt đêm.

Ông ngừng lại và lặng lẽ bắt đầu ăn trở lại. Một trong những người bạn hỏi ông:

– Thưa ngài thẩm phán, thế con chó và mặt trăng thì làm sao?

Ông nói:

– Ô, bất chấp tiếng sủa của con chó, mặt trăng vẫn cứ tiếp tục tỏa sáng.

Vâng! Hãy tin tưởng vào Chúa. Gặp thời thuận tiện hay không, cùng với thánh Phao-lô, chúng ta hãy kiên vững trong sứ mệnh loan báo Tin Mừng vì xác tín rằng không một sức mạnh trần thế nào có thể cản được chương trình của Thiên Chúa.

BÀI ĐỌC TRONG THÁNH LỄ
Đức Mẹ dâng mình trong đền thờ

Ca nhập lễ

Lạy Thánh Mẫu, chúng tôi kính chào Mẹ, là Đấng đã sinh ra Đức Vua cai trị trời đất muôn đời.

Hoặc đọc:

Lạy Đức Trinh Mữ Maria, phúc thay đã cưu mang Đấng tạo thành muôn vật, đã sinh ra Đấng tác tạo Mẹ, và Mẹ sẽ còn đồng trinh đến muôn đời.

Hoặc đọc:

Lạy Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ đã được Chúa là Thiên Chúa tối cao, chúc phúc hơn mọi người nữ trên địa cầu; vì Người đã cao rao danh Mẹ như thế, nên lời khen ngợi Mẹ luôn luôn ở miệng loài người.

Lời nguyện nhập lễ

Lạy Chúa, ngày hôm nay chúng con họp mừng Ðức Trinh Nữ Maria vinh hiển. Cúi xin Chúa nhận lời Người chuyển cầu và ban cho chúng con được dư đầy ơn phúc. Chúng con cầu xin…

Bài Ðọc I: Dcr 2, 14-17

Lời Chúa trong sách Dacaria

Hỡi con gái Sion, hãy vui sướng reo hò, vì này Ta đang đến ở lại giữa ngươi, – sấm ngôn của Đức Chúa.

Ngày ấy, nhiều dân tộc sẽ gắn bó cùng Đức Chúa: Chúng sẽ thành dân thánh của Ta, và Ta sẽ cư ngụ ở giữa ngươi. Bấy giờ, (các) ngươi sẽ nhận biết rằng Đức Chúa các đạo binh đã phái tôi đến với (các) ngươi. Đức Chúa sẽ lấy Giuđa làm cơ nghiệp, đó là sở hữu của Người trên Đất Thánh và Người sẽ lại tuyển chọn Giêrusalem. Hỡi mọi xác phàm, hãy lặng thinh trước nhan Đức Chúa, Bởi vì Người tỉnh giấc và ra khỏi Nơi Thánh của Người.

Ðáp Ca: 1 Sm 2, 1.4-5.6-7.8

Đáp: Tâm hồn tôi nhảy mừng trong Chúa, Đấng Cứu độ tôi (c. 1a).

Xướng: Tâm hồn tôi nhảy mừng trong Chúa, và sức mạnh tôi được gia tăng trong Thiên Chúa tôi; miệng tôi mở rộng ra trước quân thù, vì tôi reo mừng việc Chúa cứu độ tôi.

Xướng: Chiếc cung những người chiến sĩ đã bị bẻ gãy, và người yếu đuối được mạnh khoẻ thêm. Những kẻ no nê phải làm thuê độ nhật, và những người đói khát khỏi phải làm thuê; người son sẻ thì sinh năm đẻ bảy, còn kẻ đông con nay phải héo tàn.

Xướng: Chúa làm cho chết và Chúa làm cho sống, Chúa đày xuống Âm phủ và Chúa dẫn ra. Chúa làm cho nghèo và làm cho giàu có, Chúa hạ xuống thấp và Chúa nâng lên cao.

Xướng: Từ nơi cát bụi, Chúa nâng người yếu đuối; từ chỗ phân nhơ, Chúa nhắc kẻ khó nghèo, để cho họ ngồi chung với các vương giả, và cho họ dự phần ngôi báu vinh quang.

Alleluia: Lc 1,28

Alleluia, alleluia!- Kính chào Maria đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng Trinh Nữ; Trinh Nữ được chúc phúc giữa các người phụ nữ. – Alleluia.

Phúc Âm: Mt 12, 46-50

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu

Một hôm, khi Đức Giêsu đang nói với đám đông, thì có mẹ và anh em của Người đứng bên ngoài, tìm cách nói chuyện với Người. Có kẻ thưa Người rằng: Thưa Thầy, có mẹ và anh em Thầy đang đứng ngoài kia, tìm cách nói chuyện với Thầy. Người bảo kẻ ấy rằng: Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi? Rồi Người giơ tay chỉ các môn đệ và nói: Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.

Ðó là lời Chúa.

Lời nguyện tiến lễ

Lạy Chúa, Con Một Chúa đã hết tình yêu thương nhân loại, ước gì Người ban ơn trợ giúp chúng con. Xưa khi Người giáng sinh, đức đồng trinh của Thánh Mẫu đã không vì thế mà bị tổn thương, nhưng đã được thánh hiến, nay ước gì Con Một Chúa cũng giải thoát chúng con khỏi tội lỗi và làm cho chúng con trở thành của lễ đẹp lòng Chúa. Chúng con cầu xin…

Lời tiền tụng Ðức Mẹ

Ca hiệp lễ

Phúc thay lòng Đức Trinh Nữ Maria, đã cưu mang Con Đức Chúa Cha hằng có muôn đời.

Hoặc đọc:

Đấng đã làm cho tôi những điều trọng đại, Người quyền năng, và danh Người là Thánh.

Hoặc đọc:

Muôn đời sẽ khen rằng tôi có phúc, vì Thiên Chúa đã nhìn đến phận hèn tôi tớ Người.

Lời nguyện hiệp lễ

Lạy Chúa, chúng con vừa hoan hỷ cử hành thánh lễ kính nhớ Ðức Trinh Nữ Maria và được ăn bánh bởi trời. Xin cho chúng con biết noi gương Ðức Trinh Nữ rất thánh mà hết lòng cộng tác vào công trình cứu chuộc của Ðức Kitô. Người hằng sống và hiển trị muôn đời.

Ghi nhận lịch sử – phụng vụ

Lễ Đức Mẹ Dâng mình trong đền thờ bắt nguồn ở phương Đông; lễ này có liên quan tới ngày kỷ niệm lễ Cung hiến thánh Đường Đức Mẹ (Sainte-Marie-la-Neuve) (21 tháng 11 năm 543), thánh đường này được hoàng đế Justinien (527-565) xây dựng tại Giêrusalem gần Đền thờ và bị quân Ba Tư phá huỷ năm 614.

Giáo Hội phương Đông liên kết sự kiện này với lễ kính nhớ sự kiện mà Giáo Hội Byzantine gọi là việc “Đức Mẹ Thiên Chúa vào đền thờ”. Lễ này là lễ bậc 2 đối với người Hi Lạp, bậc 1 đối với người Slavơ, được mừng trong 6 ngày (20-25 tháng 11) và hình như lấy ý tưởng từ Ngụy thư thánh Giacôbê, được viết giữa thế kỷ II. Tác phẩm này cũng có tên là Lịch sử của thánh Giacôbê về việc Đức Maria sinh ra, và kể rằng Đức Mẹ, hồi thơ ấu, đã được dâng vào Đền thờ và sống ở Đền thờ cho tới năm 12 tuổi. “Vị tư tế đón nhận ngài, chúc phúc và nói: Đức Chúa đã tôn vinh danh ngài qua mọi thế hệ. . .Đức Chúa đã ban tràn ơn phúc cho ngài, và ngài nhảy mừng, và toàn thể nhà Ítraen yêu mến ngài. . .” (Ngụy thư Giacôbê).

Ở phương Tây, người ta đã cử hành lễ này từ thế kỷ IX trong các tu viện đông phương ở miền nam nước Ý, rồi từ đó truyền sang nước Anh vào thế kỷ XI. Nhưng mãi đến năm 1373 giáo triều Rôma ở Avignon mới bắt đầu cử hành lễ Đức Mẹ dâng mình trong đền thờ, nhờ Philipe de Mézière, hiệp sĩ người Pháp từng cư trú ở phương Đông và muốn mình là người truyền bá việc tôn sùng này ở phương Tây, với mục đích thiết lập sự hiệp nhất với người Hi Lạp. Đức Giáo Hoàng Grégoire XI (1370-1378) cho phép cử hành thánh lễ này với giờ kinh phụng vụ riêng; và năm 1472, Đức Giáo Hoàng Sixte IV mở rộng lễ này cho Giáo Hội công giáo toàn cầu với một phụng vụ giờ kinh riêng trong sách nguyện.

Các bài giảng về lễ Đức Mẹ Dâng Mình Trong Đền Thờ rất nhiều. Các bài giảng đích thực đầu tiên có lẽ là của thánh Germain, giáo phụ Constantinople (715-730) và của André de Crète († 740). Vào thế kỷ XI có: Tarasios, giáo chủ Constantinople († 806), Basile de Philippes và Georges de Nicomédie.

Các tranh ảnh thánh cũng rất nhiều, lấy hứng từ các tác phẩm nguỵ thư, mô tả Đức Mẹ đứng trên bậc Đền thờ: tranh ghép của Daphni, tranh trang trí sách Menologe de Basile (Vatican, thế kỷ XI), tranh dầu của Giotto (Pađua), Carpaccio (Milan), Titien (Venise), tượng điêu khắc của V. Stoss (Cracovie). Một bức tranh khắc trên gạch lát (thế kỷ V) được giữ trong nhà thờ hầm Saint-Maximin de Provence, mô tả “Đức Trinh Nữ Maria phục vụ trong Đền thờ Giêrusalem”.

Thông điệp và tính thời sự

Phụng vụ lễ Đức Mẹ Dâng Mình không dừng lại ở những bài tường thuật nguỵ thư, nhưng làm sáng tỏ ý nghĩa thần học và thiêng liêng của nó.

Lời Nguyện của ngày nói đến sự chuyển cầu của Đức Mẹ, để ngài xin cho chúng ta được “sống hạnh phúc ở đời này” trước mặt Thiên Chúa. Bài đọc I (Cn 8, 22-31) cũng gợi lên cùng ý tưởng đó: ...Ta đã hiện diện ở bên Người. Ngày ngày ta là niềm vui của Người, trước mặt Người, ta không ngớt vui chơi, vui chơi trên mặt đất, ta đùa vui với con cái loài người.

“Giá trị gương mẫu cao vời” của việc Đức Mẹ Dâng Mình (x. Marialis Cultus 8) cũng nhấn mạnh ơn gọi và phẩm giá của Đức Maria. Nhờ việc hoàn toàn sống trước sự hiện diện của Chúa và giữ mình trinh khiết, ngài cũng trở thành “Mẹ Thiên Chúa, Đền Thờ Đấng Tối Cao, Nhà Ở của Chúa Thánh Thần” (điệp ca của Magnificat). Chính nơi ngài, Lời của Thiên Chúa được thể hiện (điệp ca của Benedictus).

Bài giảng của thánh Augustin trong Giờ Kinh Sách mô tả sự vĩ đại của Đức Maria trong tư cách “môn đệ Chúa Kitô”. “Đối với Đức Maria, là môn đệ Chúa Kitô quan trọng hơn là Mẹ Chúa Kitô… Ngài đã nghe lời Thiên Chúa và đã ôm ấp Lời ấy… Tâm hồn ngài đã giữ gìn chân lý hơn là lòng dạ ngài giữ gìn xác thể. Chân lý, đó là Đức Kitô trong tâm hồn Đức Maria; xác thể, đó là Đức Kitô trong lòng dạ Đức Maria. Điều ở trong tâm hồn thì lớn hơn điều ở trong lòng dạ.”

Còn chúng ta, làm thế nào trở thành “mẹ Chúa Kitô?” Thánh Augustin trả lời bằng Tin Mừng: “Ai nghe và làm theo ý của Cha thầy, người ấy là anh em, chị em, và là mẹ thầy.”

Sau cùng, việc Đức Mẹ Dâng Mình là một biểu tượng của việc hoàn toàn thánh hiến cho Thiên Chúa, nên sự kiện này cũng được hiểu như một mẫu mực cho việc chuẩn bị đời sống tu trìb hay thánh hiến. Noi gương cha Olier (1608-1657), vị sáng lập hội các cha Xuân Bích, nhiều nhà giáo dục đã đề nghị lấy mầu nhiệm Đức Mẹ Dâng Mình làm mẫu mực hoàn hảo cho sự thánh hiến.

Enzo Lodi
 

LÀ ANH CHỊ EM VÀ LÀ MẸ ĐỨC GIÊSU
(LỄ ĐỨC MẸ DÂNG MÌNH TRONG ĐỀN THỜ 21/11)
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB

Qua Lời Tổng Nguyện của Lễ Đức Mẹ Dâng Mình Trong Đền Thờ hôm nay, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Ngày hôm nay chúng ta họp mừng Đức Trinh Nữ Maria vinh hiển, cúi xin Chúa nhậm lời Người chuyển cầu mà ban cho chúng ta được dư đầy ơn phúc. Vượt lên trên những câu chuyện cổ kính thuật lại việc Đức Trinh Nữ Maria dâng mình vào đền thờ, Hội Thánh Đông Phương và Tây Phương ngày nay đều kính nhớ biến cố Đức Trinh Nữ Vô Nhiễm Nguyên Tội dâng mình cho Chúa từ lúc còn ấu thơ. Mọi Kitô hữu có thể nhận thấy nơi Đức Maria “đầy ân sủng” gương mẫu cho đời sống hiến dâng.

Được dư đầy ơn phúc, nếu biết vâng lời Chúa qua các vị mục tử, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, ngôn sứ Dacaria cho thấy: Đã không sẵn sàng chờ đón Chúa viếng thăm thì chớ, Dân Chúa đã không ngừng chống lại mục tử của mình, từ đó dẫn đến nô lệ, rồi ly giáo. Cho đến những ngày sau hết, tiếng nói của những mục tử xấu sẽ tiếp tục mê hoặc người ta. Ơn cứu độ cuối cùng, vì thế, càng kỳ diệu hơn nữa. Họ tính công cho tôi là ba mươi đồng bạc. Chúa phán: Chúng đánh giá Ta chỉ có bấy nhiêu thôi. Giuđa nói: Tôi sẽ nộp ông ấy cho quý vị, quý vị muốn cho tôi bao nhiêu? Họ quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc.

Được dư đầy ơn phúc, nếu biết hết lòng tin tưởng phó thác nơi Chúa, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Autinh nói: Đức Mẹ đã nhờ lòng tin mà tin, thì cũng nhờ lòng tin mà thụ thai… Tôi mừng rỡ muôn phần nhờ Đức Chúa, nhờ Thiên Chúa tôi thờ, tôi hớn hở biết bao. Vì Người mặc cho tôi hồng ân cứu độ, tựa cô dâu lộng lẫy điểm trang. Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.

Được dư đầy ơn phúc, nếu biết mở lòng ra đón nhận ân sủng của Chúa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, ngôn sứ Dacaria cho thấy: Hỡi con gái Xion, hãy vui sướng reo hò, vì này Ta đang đến. Trong bài Đáp Ca, qua Kinh Magnificat, Đức Maria đã nói: Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn! Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc. Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn!

Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Phúc thay kẻ lắng nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu giơ tay chỉ các môn đệ và nói: “Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi.” Đức Maria đã hoàn toàn thi hành ý Chúa Cha, vì thế, đối với Mẹ, làm môn đệ của Đức Kitô, thì quan trọng hơn là làm Mẹ của Đức Kitô. Mẹ càng sung sướng vì được làm môn đệ của Đức Kitô, hơn là, vì được làm Mẹ của Đức Kitô. Vậy, Mẹ được hạnh phúc vì đã cưu mang Thầy, trước khi sinh ra Thầy. Mẹ được đầy ân sủng, bởi vì, đã nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa; Mẹ gìn giữ sự thật trong tâm trí, hơn là, cưu mang xác phàm trong lòng. Đức Kitô là sự thật, Đức Kitô là xác phàm: là sự thật, Đức Kitô ở trong tâm trí Mẹ; là xác phàm, Đức Kitô ở trong dạ Mẹ. Việc Đức Kitô ở trong tâm trí Mẹ, thì quan trọng hơn việc Người ở trong dạ Mẹ. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi. Chúng ta là anh em, là chị em của Đức Kitô, bởi vì, chỉ có một gia sản, do đó, vì lòng thương xót, Đức Kitô, tuy là Con Một, đã không muốn: chỉ mình được hưởng, nhưng, muốn chúng ta được nhận làm nghĩa tử của Chúa Cha, để được đồng thừa kế với Đức Kitô. Ước gì chúng ta luôn biết bắt chước Mẹ: lắng nghe và thực hành Lời Chúa, và hôm nay chúng ta họp mừng Đức Trinh Nữ Maria vinh hiển, ước gì Chúa nhậm lời Người chuyển cầu, mà ban cho chúng ta được dư đầy ơn phúc. Ước gì được như thế!

TÒNG THUỘC
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúng sẽ thành dân thánh của Ta, và Ta sẽ cư ngụ ở giữa ngươi!”; “Hãy lặng thinh trước nhan Thiên Chúa!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Bài đọc Zacharia được chọn một cách kỹ lưỡng - cho ngày lễ Đức Mẹ Dâng Mình - nêu bật mối quan hệ mật thiết của Israel với Thiên Chúa. Bởi lẽ, chính Thiên Chúa sẽ cư ngụ giữa dân thánh và họ phải ‘tòng thuộc’ vào Ngài.

Thiếu nữ Sion Zacharia nói đến không chỉ là hình ảnh của Israel - dân được chọn - nhưng còn là hình ảnh của Đức Maria, người được Thiên Chúa tuyển lựa. Như đã “ở giữa” Israel, Thiên Chúa “ở cùng” Maria, người ‘tòng thuộc’ tuyệt đối vào Ngài. Để có thể hiểu được hồng ân “ở giữa, ở cùng” này - Zacharia thật sâu sắc - con người phải biết chìm sâu trong Thiên Chúa, “Hỡi mọi xác phàm, hãy lặng thinh trước nhan Thiên Chúa!”.

Tin Mừng hôm nay cũng nói đến ‘sự lặng thinh và chìm sâu vào trong’ này! Mẹ Maria và anh em Chúa Giêsu tìm thăm Ngài; nhưng ngay lúc đó, Ngài đã thốt lên những lời ‘gây sốc’, “Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?”. Ngài thường không ngại nói ra những lời vượt quá trí hiểu để những ai không hiểu ‘có thể hiểu’ phải biết lặng thinh khi lời Ngài đã chìm sâu vào trong.

Hẳn đã có một sự im lặng vần vũ giữa đám đông khi họ nghe những lời Chúa Giêsu thốt ra. Nhiều người nghĩ, Ngài khá cứng cỏi. Không phải thế, Ngài muốn Lời phải được nghiền ngẫm; vì sau đó, đưa tay chỉ các môn đệ, Ngài giải thích, “Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh em chị em tôi, là mẹ tôi!”. Qua đó, Ngài cho biết, quan hệ ‘huyết thống’ đã quan trọng, nhưng quan hệ ‘tòng thuộc’ vào Thiên Chúa sẽ quan trọng hơn. Như vậy, một ‘Maria vâng phục’, thi hành Lời Chúa sẽ là mẹ của Ngài ‘nhiều hơn’ một ‘Maria máu mủ!’. Hẳn Mẹ đã hiểu điều này hơn ai hết; và tất nhiên, cũng hơn ai hết, Mẹ đầy niềm vui. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu lắng, “Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn!”.

Một người mẹ kia có thói quen lạ thường! Mỗi khi con trai cô có điều gì bất ổn, cô dắt nó vào rừng, đặt nó ngồi trên một tảng đá, bảo nó nhắm mắt lại. Đoạn, lấy cây sáo mang theo, cô thổi cho nó nghe từ ca khúc này đến ca khúc khác, từ trầm buồn đến réo rắt. Cô sẽ thổi cho đến khi nào con trai cô vui trở lại, và nó mỉm cười. Bấy giờ, hai mẹ con mới ra về.

Kính thưa Anh Chị em,

“Hãy lặng thinh trước nhan Thiên Chúa!”. Gioan Phaolô II gọi Maria là “Người Nữ Thánh Thể”. Liệu bạn và tôi có để Mẹ Maria ‘dẫn vào rừng’, chìm sâu vào Thánh Thể Giêsu mỗi ngày, nhất là những khi gặp gian nan? Với Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng ta sẽ lặng thinh, chìm sâu trong Ngài, trong Lời Ngài.  Ở đó, chúng ta chờ đợi thánh ý Chúa như Mẹ đã chờ đợi; lắng nghe tiếng của Thánh Thần như Mẹ đã lắng nghe - thay vì chạy vạy tìm câu trả lời ở những nơi đâu khác. Và từ Thánh Thể, một câu hỏi quan trọng sẽ luôn đặt ra cho chúng ta, dù chúng ta là ai, ở đấng bậc nào, “Con thuộc về ai?”; “Con có ‘tòng thuộc’ vào Đấng đã dựng nên con, cho con tất cả những gì con có, những gì con là?”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Mẹ, dạy con vui thích cầm tay Mẹ ‘vào rừng’ mỗi ngày, hầu con chìm vào ‘vực Giêsu’; nhờ đó, con không con lệ thuộc vào một điều gì khác, một ai khác - ngoài Chúa!”, Amen.

 

AUDIO
Suy niệm Lời Chúa thứ Năm tuần 33 Thường niên


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây